Ngày thứ hai, Cơ nhi ngủ thẳng tới mặt trời lên tới mông mới tỉnh dậy vừa ngáp vừa mở cửa phòng ra.
” A…” Cơ nhi sợ đến lùi lại mấy bước, hóa ra Tinh Kim mặt băng đang đứng ở cửa, Cơ nhi không quen với việc này nên bị hắn dọa sợ đau cả tim.
” Cương thi, ngươi làm gì vậy hả? ở trong nhà không cần phải nghiêm túc như thế” Cơ nhi vuốt ngực nhìn hắn, thấy vết đỏ thẫm trên trán hắn lại nghĩ tới việc tối hôm qua, nhịn không được cười ra tiếng.
” Đây là trách nhiệm của ta! Cơ nhi cô nương cứ coi như ta không tồn tại là được” Liễu Tinh Kim không dám nhìn mặt Cơ nhi, chuyện tối hôm qua khiến hắn cả đêm ngủ không ngon, nghĩ đến cái gì đó mặc trên ngực Cơ nhi thì mặt lại nóng lên, thật sự quá xấu hổ mà, hắn ngoại trừ giả bộ không xảy ra chuyện gì thì không biết làm thế nào đối mặt với tiểu nữ nhân này.
” Được rồi, tùy ngươi thôi, nhưng mà ngươi cứ coi đây là nhà, có cần gì cứ nói cho tiểu Lục, nàng sẽ đi làm” Cơ nhi thấy tiểu Lục đem nước vào thì vội vàng làm vệ sinh cá nhân trước mặt Liễu Tinh Kim.
” Tiểu thư hôm nay sẽ luyện công trước hay là ăn cơm trưa trước?” Tiểu Lục dò hỏi.
“Đã trễ vậy thì các ngươi ăn trước đi, ta đi luyện tập chân một chút, ăn no rồi luyện sẽ bị đau dạ dày” Cơ nhi nói xong đi trở về gian phòng, sau đó thay bộ đồ ngắn tay với quần đùi màu trắng đi qua đại sảnh tới sân bên trong.
Liễu Tinh Kim đang ở trong sân ngạc nhiên nghiên cứu mấy dụng cụ tập luyện Cơ nhi tự nghĩ ra, ngẩng đầu lên thấy Cơ nhi mặc quần áo mát mẻ thì ngây người, sau đó đỏ mặt cúi đầu trở về hành lang đại sảnh, trong lòng ngứa ngáy không yên, tiểu nữ nhân này thật là bại hoại thuần phong mỹ tục, mặc ít như vậy để người ta thấy không xấu hổ sao?
Chỉ thấy Cơ nhi trước tiên khởi động cho nóng người, hai tay đong đưa trái phải, sau đó khom lưng đan chéo chạm tay này vào mũi chân kia, mông nhỏ vểnh vểnh phơi bày trước mặt Liễu Tinh Kim, cộng thêm hai chân thon dài trắng bóc đã khiến hắn đỏ bừng mặt một lần nữa, vội vã xoay người không dám nhìn nữa.
“Một hai ba bốn, hai hai ba bốn….” Cơ nhi vừa tập vừa tự đếm nhịp coi như không có ai, tiểu Lục nhìn quen rồi nhưng Liễu Tinh Kim tò mò không nhịn được quay đầu nhìn, Cơ nhi kia quả là có một phong cách tập luyện khác biệt.
Sau khi khởi động xong, Cơ nhi đi tới một cái cọc gỗ lớn rồi đặt một chân lên sau đó đẩy gót chân lên tới khi thành một đường thẳng, hai tay ôm chặt chân ép sát người vào cọc gỗ, cứ như vậy đứng bất động.
Liễu Tinh Kim đỏ mặt tim đập nhanh, vừa nghĩ Cơ nhi thật là lợi hại, hắn là người luyện võ mà sự mềm dẻo cao nhất là tạo thành chữ nhất (-) trên mặt đất (xoạc ngang), dựng thẳng lên tới thế thì hắn làm không được.
Xa xa thấp thoáng phần vải ở giữa hai đùi đẹp che khuất bộ phận trọng điểm, Liễu Tinh Kim phát hiện thân thể mình căng thẳng, lần thứ hai khẩn trương xoay người sang chỗ khác, trong lòng liên tục phát ra tín hiệu khẩn cấp.
Cơ nhi duy trì động tác này khoảng nửa khắc (7-8 phút) rồi đổi sang chân kia, Liễu Tinh Kim có chút bái phục nàng, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn kia đổ nhiều mồ hôi lấp lánh, không hiểu sao lại có sự thôi thúc muốn giúp nàng lau mồ hôi.
“Cương thi, giúp ta lau mồ hôi, mắt mở không được nên chẳng biết khăn ở chỗ nào” Cơ nhi cho hắn cơ hội.
Liễu Tinh Kim sửng sốt liền nhìn chung quanh tìm kiếm tiểu Lục thì phát hiện tiểu Lục đã đi ra ngoài, khóe miệng nhếch lên, đành phải đi lên cầm lấy khăn mặt kiên cường bất khuất đi tới trước mặt Cơ nhi, đôi mắt không dám nhìn chỗ khác mà chỉ nhìn thẳng vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang ửng