Sắc trời ngoài cửa đã tối, cũng may phố buôn bán có chợ đêm, hai bên đường giăng đầy đèn lồng nối tiếp nhau, có một phong cách cổ xưa rất thú vị .
Cơ Nhi từ tốn bước đi, trên tay cầm quạt tròn quạt đi quạt lại khiến Liễu Tinh Kim đi đằng sau cảm thấy có chút kì quái, theo tính nết của nàng thì nhìn thấy Long Khiếu Thiên cho dù không lên tiếng, cả người phải tức giận mới đúng, làm sao tới giờ vẫn có thể nhẫn nhịn thế này chứ? Hắn thừa nhận bản thân mặc dù cùng ở chung với nàng nửa tháng, nhưng vẫn không thể hiểu rõ nữ nhân này .
“Cương Thi?” Giữa lúc Liễu Tinh kim trong lòng nghi ngờ thì Cơ Nhi gọi hắn .
“Chuyện gì?” Liễu Tinh Kim khóe miệng mỉm cười, hắn đã nói mà, tiểu nữ nhân này không có khả năng nhịn được .
“Ngươi biết nam nhân vừa rồi sao?” Cơ Nhi liếc xéo Liễu Tinh Kim đứng sau một cái .
“Long Khiếu Thiên? Không ai là không biết hắn !” Liễu Tinh Kim trả lời.
“Ừ, người nam nhân này kinh doanh cái gì ? Sao lại có qua lại với vương gia ?”
“Vân Thiên Bảo trong vòng hai năm việc kinh doanh đã trải rộng khắp thiên hạ, mọi lãnh vực đều có chạm qua, có điều hắn kinh doanh chính là gỗ và vải vóc, không quen biết với Vương gia .” Liễu Tinh Kim thành thật trả lời .
“Uh, tuổi tác của hắn không lớn nhưng thật là rất biết cách kinh doanh a.” khóe miệng Vũ Tuyết Cơ nổi lên nụ cười lạnh.
“Tuổi Long Khiếu Thiên chắc cũng không vượt quá hai mươi, những năm gần đây cũng rất quen thuộc với triều định, ở Dương Châu có thể nói là một tay che trời, kinh doanh lớn thì tự nhiên thân phận cũng khác biệt .”
“Ha ha ha , cám ơn ngươi cương thi , còn chưa từng nghe ngươi nói nhiều lời như vậy đấy.” Vũ Tuyết Cơ quay đầu mỉm cười nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn .
Liễu Tinh Kim sửng sốt, khuôn mặt lập tức khôi phục hình dáng núi băng, trong lòng bực bội bản thân cũng chỉ muốn cho nàng biết Long Thiếu Khiên này không dễ chọc thôi, nàng thật hay, dùng hắn tiêu khiển .
“Ha ha, đừng nóng giận nha, Cơ Nhi thích nghe ngươi nói chuyện mà.” Cơ Nhi giọng nói đặc biệt mềm mại, nhìn Liễu Tinh Kim với đôi mắt to cong cong mỉm cười, ngay lập tức lại hỏi : “Đúng rồi, ngươi nghĩ Vân Thiên Bảo có thể có địch nhân không ?”
Liễu Tinh Kim nghiêng khuôn mặt tuấn tú nhìn nàng, tức giận nói : “Buôn bán thì ai lại không có địch nhân .”
“Ha ha, nói rất đúng, đều nói không gian không thương*, việc buôn bán của hắn lớn như vậy nhất định là giẫm lên thi thể người khác mà lên.” Hai mắt Vũ Tuyết Cơ híp lại thành một đường, bên trong có một tia mãnh liệt lóe lên rồi biến mất , nhưng không qua được ánh mắt Liễu Tinh Kim.
*Không gian không thương: không gian ác/gian trá thì không phải thương nhân buôn bán.
Liễu Tinh Kim không đáp lại, trong lòng hắn dù sao thì tiểu nữ nhân này mới mười bốn tuổi, lại gây cho hắn cảm giác nàng trưởng thành hơn tuổi rất nhiều, hơn nữa về mọi mặt cũng không giống một đứa trẻ mười bốn tuổi, nghị lực khi luyện tập, tính khí nóng nảy không chịu khuất phục cùng với thần thái bình tĩnh vừa rồi, ánh mắt lợi hại, cũng đều làm cho hắn cảm thấy khó tin .
Cơ Nhi cũng không nói nữa, hai người ở trong đám đông yên lặng đi, cho đến khi quay trở lại Phiêu Vũ viện thì Xuân Hương viện đối diện có Từ mụ mụ đang đứng ở trước cửa canh nàng quay về, đứng phía sau là bốn vị hộ viện cao lớn thô kệch, xem ra là muốn giáo huấn Cơ Nhi.
Bởi vì sắc trời tuy muộn, nhưng vẫn chưa tới lúc kỹ viện mở cửa nên cửa lớn Phiêu Vũ viện vẫn còn đóng chặt, Cơ Nhi vừa nhìn thấy thế liền cười lạnh, nàng biết mấy người kia không phải là đối thủ của Liễu Tinh Kim .
“Tiểu tiện nhân ! Đứng lại !” Từ mụ mụ vẻ mặt dữ tợn, cất bước đi ra ngăn Cơ Nhi lại, hai tay chống nạnh bộ dạng thật giống con heo mập bự.
“Ha ha ha , Từ mụ mụ ngươi nên giảm béo, cứ như vầy