Thanh âm êm ái của Tư Đồ Dật truyền vào tai của Cơ Nhi: “Nhan huynh, ngươi đã trở lại, có mua được thuốc không?”
“Có” Một vị nam tử trẻ tuổi mặc áo trắng mang theo mấy bao đồ bước vào, trực tiếp đi tới trước giường Cơ Nhi.
Cơ Nhi giương mắt vừa thấy, trong lòng sửng sốt, nhưng mà khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức lộ ra nụ cười cảm kích, nhìn nam tử tuấn mỹ quá mức kia “Cám ơn công tử cùng Tư Đồ ca ca đã cứu giúp chúng ta.”
Nam nhân này dáng người thon dài, so với Liễu Kim Tinh gầy hơn, tóc dài ngang thắt lưng lại không quấn hết lên, tóc mai thả ra hai bên , trên đầu xuyên một cây trâm ngọc bích. Khuôn mặt tuấn tú như ngọc, hai hàng lông mày như họa, đôi mắt sáng như sao, mũi cao thẳng, môi hồng răng trắng, điều khiến cho Cơ Nhi cảm thấy kì lạ là khi nhìn vào đôi mắt của nam tử này khiến cho người ta lạnh lẽo không dám tiếp cận, nhưng đôi môi đỏ mọng hơi gợi lên, vẻ mặt tựa hồ như biểu lộ ý cười không dễ thấy, khiến người ta cảm giác có chút tà khí, nhìn qua khó quên.
“Tại hạ là Nhan Nguyệt, cô nương không cần khách khí, tại hạ phóng ngân châm bị thương ngươi.” Giọng nam tử cũng thật kì lạ, làm cho Cơ Nhi cảm thấy nhu hòa nhưng rất cứng ngắc, rất khó để đoán là ý tốt hay khó chịu.
“Ha ha ha, không sao, Cơ Nhi biết, ngân châm của ngươi muốn bắn tên Long Khiếu Thiên hỗn đản.” Cơ Nhi đối với hắn vẫn cười nhạt như cũ, tuy rằng hắn thật tuấn mỹ nhưng mà nàng không hề mê trai, cũng biết nam nhân sẽ không thích nữ nhân nhìn hắn chảy nước miếng, huống chi nàng không hề hiểu biết nam tử tà khí này.
“Ừm, chân cô nương cần bôi dược, tại hạ đã mua thuốc rồi, còn lại cô nương cứ cầm đi, nhớ rõ mỗi ngày trước khi ngủ phải đổi thuốc.” Nhan Nguyệt vô cùng tự nhiên ở bên giường ngồi xuống, mở ra túi thuốc, lấy ra một gói sau đó đưa cho Liễu Kim Tinh, khiến cho Cơ Nhi cảm giác hắn là một thầy thuốc chuyên nghiệp.
“À, được, cám ơn.” Cơ Nhi lập tức đem chân của chính mình ra, kéo váy dài lên, lộ ra một đoạn da thịt trắng nõn bóng loáng, nhưng mà ở chỗ chân bị thương thì sưng phù xanh tím, dữ tợn không chịu nổi.
Nhan Nguyệt nhìn chân nhỏ trơn bóng của nàng, lại sửng sốt, sau đó kì quái nâng mắt nhìn Cơ Nhi liếc một cái.
“Đúng rồi, Nhan công tử bảo ta Cơ Nhi là được rồi, còn Cơ Nhi có thể gọi ngươi là Nhan ca ca không?” Cơ Nhi căn bản không hề để ý đến chyện bên trong nàng mặc quần lót tam giác nhỏ, thấy hắn nhìn nàng, lập tức cười tiếp tục nói.
Nhan Nguyệt trong lòng lại suy nghĩ, nữ tử này lại không mặc tiết khố, đúng thật là cô nương ở kỹ viện, xem ra cũng không phải là cô nương tốt đẹp gì, hắn vừa nghĩ vừa mở túi thuốc ra.
“Ờ, có thể, khi bôi thuốc, sẽ có chút đau, ngươi kiên nhẫn một chút.” Nhan Nguyệt không có ngẩng đầu lên, nhưng mà đôi môi của hắn hếch nhẹ vẫn làm cho Cơ Nhi có chút không tự nhiên, nam nhân này dường như không muốn đáp lại nàng, thật là kì quái!
“A. . . . . ” Cơ Nhi trong lòng khó hiểu, Nhan Nguyệt đã bắt lấy chân của nàng, đau đớn khiến nàng kêu to lên.
“Tiểu thư, ngươi nhịn xuống một chút a.” hai hàng lông mày Liễu Tinh Kim nhíu chặt, tức khắc trấn an nói.
“Ngừng, ngừng, Nhan ca ca, không được, đau chết mất.” Cơ Nhi muốn nhịn cũng không được nâng một chân khác lên, đá văng Nhan Nguyệt ra, nam nhân này xuống tay cũng quá nặng đi.
“Ngươi!” Khuôn mặt Nhan Nguyệt bỗng trầm lại, một tay đầy thuốc mỡ khiến mắt hắn trợn lên trừng Cơ Nhi. Nữ nhân này thật phụ lòng tốt của người khác, tốt xấu gì thì mình cũng là thần y, nàng lại không cảm kích, nhẫn một chút cũng không được.
“Chết, thật sự xin lỗi, thật