Trước viện đèn đuốc sáng trưng, chính là thời điểm hoàng kim của kỹ viện, oanh oanh yến yến, vui cười mắng yêu, sinh ý thịnh vượng.
Hậu viện tối mờ vắng vẻ, ánh sao ảm đạm. Cơ nhi lôi kéo Liễu Tinh Kim trực tiếp nhảy qua tường chứ không thèm đi bằng cửa sau, đáp xuống ngõ hẻm u ám phía sau.
” Ha ha, không khí bên ngoài quả nhiên mới mẻ” Tâm tình Cơ nhi thật sảng khoái.
Miệng Liễu Tinh Kim gằn giọng “Ăn mì xong quay về!”
” Ta biết rồi, hì hì, Tinh Kim này, mà nói thật sao hôm nay ngươi khó chịu vậy hả, ngay cả cơm cũng không ăn” Cơ nhi đưa bộ mặt gian xảo gần sát mặt hắn hỏi.
Khuôn mặt tuấn tú của Liễu Tinh Kim đỏ lên, vội vã cách xa nàng lạnh lùng nói “Không có gì, bụng có hơi khó chịu.”
“Ồ, thế sao? Ta tưởng Vương gia sẽ trễ hẹn nên ngươi mất hứng chứ” Cơ nhi vung vẩy hai tay nhìn thật giống tiểu cô nương mười bốn tuổi, kỳ thực là nàng có loại cảm giác như phạm nhân vừa được thả ra, muốn trút hết bực dọc.
Liễu Tinh Kim vừa nghe thì ngừng bước chân, hắn hơi dại ra nhìn nét mặt tươi cười như hoa của nàng, đột nhiên ý thức được một vấn đề rất nghiêm trọng, hắn không hề mất hứng vì Vương gia sẽ trễ hẹn mà hết lần này tới lần khác khó chịu vì chỉ còn một tháng thì Vương gia sẽ trở lại, đây chẳng phải là hai chuyện hoàn toàn trái ngược sao? Trời ạ, sao lại như vậy được, Liễu Tinh Kim bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, mình đã thích tiểu nữ nhân này sao.
“Tinh Kim, đi nhanh lên, không phải ngươi đói bụng sao?” Cơ nhi kỳ quái nhìn hắn, phát hiện toàn thân hắn càng ngày càng lạnh.
Cả người Liễu Tinh Kim chấn động, lần thứ hai dùng cặp mắt u ám thâm thúy ngắm Cơ nhi, mình đã mười chín mà lại thích tiểu cô nương chỉ có mười bốn sao? Mình nhất định đã điên rồi.
Cơ nhi trề môi đi tới kéo hắn, Liễu Tinh Kim tinh thần có chút hoảng hốt bị nàng lôi kéo ra khỏi hẻm nhỏ, đi tới trên đường cái tương đối, mặc dù trời đã tối hẳn nhưng trên đường này khá nhiều thanh lâu kỹ viện nên đường sáng choang.
Đầu đường là một quán mì nhỏ nhưng khá sạch sẽ, chủ quán là một lão nhân hiền lành, mọi người đều gọi là Trương đại gia, mì sợi là sở trường của ông, hơn nữa ông chỉ mở buổi tối và đóng cửa lúc chợ sáng.
Lúc này trong quán chỉ có một nam tử trung niên đang ăn, Cơ nhi cùng Liễu Tinh Kim thấy người kia rất bình thường nên tin rằng không phải người của Long Khiếu Thiên, hai người yên tâm đi vào.
“Trương đại gia, cho chúng ta hai tô mì thịt với rau(1), một tô cho nhiều thịt chút” Cơ nhi nhìn về phía Trương đại gia đứng trong bếp gào to lên.
“Được rồi, cô nương chờ chút có ngay” Trương đại gia mặc dù già nhưng rất khỏe mạnh, giọng to vang, không thấy mặt thì sẽ không biết đây là một người đã gần sáu mươi tuổi.
Cơ nhi quay sang cười với Liễu Tinh Kim ngồi đối diện, nam tử trung niên kia nhanh chóng ăn xong rồi dùng tay áo chùi miệng, đặt xuống một khối bạc vụn rồi rời khỏi, thoáng cái trong quán mì chỉ còn lại hai người.
“Tinh Kim, sao ngươi im như thóc thế, có gì không vui à?” Cơ nhi thấy mặt hắn vẫn có vẻ khó chịu thì trong lòng cũng bức bối.
Liễu Tinh Kim khẽ đão mắt nhìn nàng rồi nói “Không phải, ta vốn không thích nói chuyện.”
“Ta biết, nhưng hôm nay ngươi rất khác nha, có chuyện gì cứ nói ra chứ giữ trong người nặng bụng đấy, ta mà có tâm sự thì không thể giấu được, nếu không thì cả đêm sẽ mất ngủ, ha ha”
“Ta không có