Thân ảnh màu đỏ lần thứ hai xuất hiện tại Tuyết Viện, ánh trăng màu bạc rọi xuống trường sam màu đỏ tạo nên vẻ quỷ dị lạ thường.
Yêu nghiệt nhìn cửa sổ sương phòng của Cơ nhi, nghĩ đến chuyện Cơ nhi nói bán nghệ không bán thân với vẻ tự hào trên mặt thì trong lòng tức giận đến nghiến răng, rõ ràng là nàng chướng mắt mình đây mà! Một ả vũ kỹ nho nhỏ lại dám đùa bỡn hắn, tưởng hắn là Duẫn Nguyệt Trần đứa ngốc sao? ( yêu nghiệt mỹ nam Duẫn Nguyệt Trần từ hôn nhẹ dịu dàng anh anh nhận nuôi! ! ! )
Bàn tay to thon dài chậm rãi duỗi vào trong áo lấy ra một hộp vuông màu trắng, lén lút trôi đến trước cửa sổ, đang muốn mở hộp ra thì đột nhiên một bóng trắng chợt lóe, một cổ nội lực mạnh mẽ đánh úp về phía hắn.
Giật mình lập tức tránh sang ngang, tiêu sái xoay người, tà áo đỏ lay động gợn sóng, đẹp tới rung động lòng người.
Chỉ thấy trước mắt là một thân bạch y, dịu dàng như ngọc Phạm Thu Nham, lúc này trên khuôn mặt tuấn tú không hề có chút ý cười mà nhìn chằm chằm yêu nghiệt Duẫn Nguyệt Trần.
” Nàng là nữ nhân của ngươi?” Yêu nghiệt chậm rãi rời khỏi cửa sổ không chút tiếng vang, giọng nói yêu mị truyền vào trong tai Phạm Thu Nham.
Ngọc tiêu trên tay Phạm Thu Nham vỗ một cái, hơi tức giận trừng mắt nhìn Duẫn Nguyệt Trần, sau đó hai bóng dáng một trắng một đỏ nhanh chóng xoay người rời khỏi Tuyết Viện.
Vũ hoa các, trong buồng nhỏ xa hoa trên tàu, Duẫn Nguyệt Trần cười gian xảo nhìn Phạm Thu Nham vẻ mặt băng lãnh, chờ mỹ nam như trích tiên này mở miệng.
“Ngươi tới đó làm gì? Không được phép thương tổn Cơ nhi! Nàng là cô nương tốt!” Phạm Thu Nham đánh mất khẩu khí nho nhã trước kia, nói thật nghiêm khắc.
“Thế nào? Ngươi thích nàng thật à? Nàng chính là một tên lừa đảo, chẳng lẽ ngươi không biết nàng đang nằm trên giường với nam nhân sao?” Duẫn Nguyệt Trần lẳng lơ đi tới, đưa tay kéo vai Phạm Thu Nham ấn ngồi xuống ghế.
“Cái gì! Nói bậy! Cơ nhi không phải loại người như vậy!” Phạm Thu Nham đương nhiên không tin.
“Ta đã bao giờ lừa ngươi chưa, lúc tối nàng có tới đây hỏi tin tức của ngươi, ta do tò mò nên đi qua nhìn thử, hơn nữa ta nghe được tiếng nam nữ giao hoan mới xác định tiểu nữ nhân kia đúng là một tên lừa đảo, còn nói cái gì bán nghệ không bán thân, giả bộ thanh cao” Yêu nghiệt đối diện Phạm Thu Nham biễu môi.
“Trong phòng nàng thật sự có nam nhân?” Phạm Thu Nham có hơi hoài nghi, bởi vì yêu nghiệt này cũng không dám lừa hắn.
“Không tin thì tự mình nhìn” Khuôn mặt tuấn tú của Duẫn Nguyệt Trần nổi giận.
“Đó chắc là Tinh Kim, tối qua lúc hai người trở về hình như là có hơi khác, thật là kỳ quái, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Phạm Thu Nham nhíu chặt lông mày.
“Ngươi ở đó làm gì? Lẽ nào nữ tử nghệ siêu tốt mà ngươi nói là nàng?” Đôi môi đỏ mọng của Duẫn Nguyệt Trần mở lớn, vẻ mặt kinh ngạc.
“Không sai, chính là nàng, nếu ngươi nghe qua tiếng đàn của nàng như quanh quẩn ba ngày, hồn khiên mộng nhiễu (1)” Phạm Thu Nham quả nhiên là một cầm si.
“Xí, có tới mức vậy không? Ngươi bị tẩu hỏa nhập ma rồi” Yêu nghiệt nhìn ánh mắt si mê kia của Phạm Thu Nham, bất đắc dĩ lắc đầu.
“Ngươi mới bị tẩu hỏa nhập ma, mỗi ngày đều ăn mặc thế này còn ra thể thống gì nữa” Phạm Thu Nham lập tức phản bác.
“Ta thích đấy, ngươi không cảm thấy rất đẹp sao? Tiểu nữ nhân kia nói ta là yêu nghiệt, ta thích tên này” Duẫn Nguyệt Trần nở nụ cười nghiêng thành mị hoặc, nhìn Phạm Thu Nham phao mị nhãn.
“Thật sự là gia môn bất hạnh!” Phạm Thu Nham xoay người xem thường.
“Ha ha, sớm đã bất hạnh, nếu không sao lại còn mỗi hai người chúng ta, mà ngươi đừng học mấy thứ linh tinh kia nữa, qua giúp ta đi, Vũ hoa các rất nhiều việc một mình ta không quản hết được” Yêu nghiệt ủy khuất nhìn Phạm Thu Nham.
“Vậy ngươi đừng tạo ra nhiều như vậy, không thấy mệt sao? Đáng đời!” Phạm Thu Nham bực mình trừng hắn.
“Ca, ngươi thật quá đáng!” Yêu nghiệt rốt cục bất mãn gọi ra tiếng, hóa ra hai người này là huynh đệ cùng cha khác mẹ.
“Ngươi cũng không thiếu tiền, đùa vui thì được nhưng đừng sinh sự, ca cũng không rảnh coi chừng ngươi” Đôi mắt Phạm Thu Nham lóe sáng nhìn Duẫn Nguyệt Trần, đáy mắt có chút tình thân.
“Ta nào có gây chuyện thị phi, tháng này còn chưa có mối làm ăn nào.”
“Ngươi đừng ra vẻ, không có tiền đi Hắc Ám hội cầm là được, không đói chết được” Phạm Thu Nham tức giận nói.
“Ca, chúng ta không nói cái này nữa he he, ca thích Cơ nhi cô nương kia sao? “Yêu nghiệt nam hỏi thăm lấy lòng.
“Mục đích của ta chỉ là muốn học tập, ngươi lại muốn làm gì?” Phạm Thu Nham nhìn vẻ mặt kỳ quái của hắn.
“Ta thích tiểu cô nương kia a, tuy rằng nàng không phải thanh quan,nhưng chung quy vẫn có thể chơi đùa !” Trong lòng Duẫn Nguyệt Trần đã có thừa ác tính, Cơ Nhi kia lừa hắn, hắn phải báo thù tàn ác nhục mạ nàng.
“Cái gì! Ngươi là hỗn tiểu tử.” Phạm Thu Nham vừa nghe, sợ rằng muốn lập tức giơ tay đánh người.
“Ai nha, ca, ta có nói giết nàng đâu, ngươi cần gì hấp tấp vậy!ngươi nói không thích nàng mà!” Duẫn Nguyệt Trần sợ đến mức lập tức ôm đầu.
“Ngươi, ngươi, đừng ăn nói xằn bậy! Nàng cùng Tinh Kim đích thị là một đôi, ngươi đừng rảnh rỗi đi phá hoại nhân duyên người khác. Hơn nữa ta vẫn muốn học cầm nghệ cho tốt, nếu ngươi có ý định với nàng, coi chừng ta lột da ngươi!” Phạm Thu Nham trừng mắt nhìn Duẫn Nguyệt Trần.
Duẫn Nguyệt Trần lập tức mếu máo, mắt phượng chuyển động nói “Không đụng đến thì không đụng đến, nhưng mà ngươi nên xem lại, tiểu nữ nhân đó tuyệt đối là người không chịu nổi cô đơn, tuổi còn nhỏ mà đã phong tình như vậy sau này chắc sẽ còn tìm nhiều nam nhân hơn, nàng nếu có thể chung thủy với một nam nhân thì ta có thể cả đời không chạm vào nữ nhân!”
” Tiểu tử chết bầm, đừng nhiều lời ngụy biện như vậy, nếu không có việc gì làm thì mau đi cứu Nhan Nguyệt ra.” Phạm Thu Nham bị hắn chọc giận, khóe miệng co giật giáo huấn hắn.
“Ca, ngươi không phải đã đi thử sao? lẽ nào thất thủ? “Duẫn Nguyệt Trần nghi ngờ nhìn ca ca mình, hắn sao lại thất thủ được, không tự đi làm lại bắt mình đi chịu chết? Nhưng mà võ công của Long Khiếu Thiên không thể cao hơn được, có đánh chết hắn cũng không tin ca mình thất thủ.
“Long Khiếu Thiên rất giảo hoạt, hắn nói với Cơ nhi là nhốt Nhan Nguyệt tại tầng hầm của Vân Thiên Bảo nhưng kỳ thật chỉ là một bó củi, cho nên ta phải làm sáng tỏ một chuyến ” Phạm Thu Nham phiền muộn nói.
“Thì ra là thế, ca, cứu hắn ra ngoài có lợi ích gì, không lẽ vì nữ nhân kia?” Duẫn Nguyệt Trần không tài nào hiểu được.
“Ta thích vậy, thế nào! Nhanh đi trước khi trời sáng phải đem người đưa đến tiểu viện của Cơ Nhi.”
“Ca, ngươi điên rồi!” Duẫn Nguyêt Trần hô to. “Ai nha! Đừng đánh, ta đi là được rồi. “Duẫn Nguyệt Trần bị ngọc tiêu gõ lên đầu một cái lập tức kêu thảm thiết đứng lên.
“Chỉ có trong viện yên ổn, Cơ nhi mới bằng lòng toàn tâm dạy ta. Ngày mai thức dậy, nàng sẽ an tâm luyện tập.” Phạm Thu Nham nhìn về phía xa, đã không có lo âu, đời người mấy khi tìm được tri kỷ, huống hồ Tư Đồ Dật cũng là một kỳ tài âm nhạc hiếm có, làm sao hắn có thể bỏ qua.
. . .
Sáng sớm ngày thứ hai, Liễu Tinh Kim không muốn tiểu Lục thấy hắn trong phòng Cơ nhi, cho nên sớm đã rời giường luyện võ , nhưng trong lòng lại không yên, cứ nghĩ đến tối qua triền miên, toàn thân hắn lại nóng lên.
“Liễu huynh sớm vậy.” Phạm Thu Nham đứng trước cửa ngáp từ trong phòng đi ra, mục đích vẫn muốn hù dọa Tinh Kim.
“Phạm huynh, ngươi, ngươi trở về khi nào?” Liễu Tinh Kim nghĩ đến Tư Đồ Dật đang ở cách phòng cơ nhi đến ba giang phòng, nhưng phòng của Phạm Thu Nham lại sát bên cạnh phòng Cơ nhi, hắn nếu như về từ sớm không lẽ đã nghe được tiếng hoan ái của mình cùng Cơ Nhi?
“Ta về từ tối hôm qua, đi tìm Liễu Huynh nhưng ngươi không có trong phòng, lại nghĩ đến Cơ Nhi chắc vẫn còn sợ việc ngày trước té sông nên đã gọi ngươi đến canh chừng.” Phạm Thu Nham một thân bạch y phiêu phiêu, dáng tươi cười dịu dàng.
“A, vâng, đúng vậy. “Liễu Tinh Kim mặt đỏ bừng như vừa bị ong chích. Phạm Thu Nham nhìn qua biểu hiện đã hiểu ngay, quả nhiên đệ đệ hắn nghe được tiếng nam nữ ân ái là của Cơ Nhi và Tinh Kim, thế nhưng Cơ nhi không phải một tháng sau lên đài sao? Nếu như mở bao, Hồng ma ma sẽ không tức giận sao? Hay là Hồng ma ma căn bản không biết, nhưng mà chuyện này cũng liên quan tới hắn.
“Được rồi, Nhan Nguyệt đã trở về đang ở trong phòng Tư Đồ Dật.” Phạm Thu Nham không muốn hắn quá xấu hổ, dù sao hắn cũng là thị vệ thân tính của Cơ nhi.
“Cái gì!” Liễu Tinh Kim kích động, vì sao đêm qua xảy ra nhiều chuyện như vậy hắn lại không biết.
“Ha ha, đi, đi thăm hỏi thôi, ta đoán bọn họ cũng ngủ không được” Phạm Thu Nham đi đến bên cạnh vỗ vỗ bờ vai của hắn, nhìn ra được Tinh Kim quả thật thích Cơ nhi, đây thật sự là một mối lương duyên.
“Là Phạm huynh cứu Nhan Nguyệt sao? “Liễu Tinh Kim hỏi.
“Đương nhiên không phải, ta cũng không có bản lĩnh lớn như vậy, là Vũ hoa các cứu hắn.”
“A, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? “
“Ha ha, bởi vì ta ra tiền, để cho bọn họ cứu người mà không phải sát nhân. Ha ha. . . ” Phạm Thu Nham cười tựa mây trôi trên trời.
Liễu Tinh Kim kinh ngạc theo sát hắn vào đến phòng Tư Đồ Dật, nhìn bóng lưng hắn càng ngày càng hắn thật cổ quái.
Lúc này Nhan Nguyệt đang giúp Tư Đồ Dật thay thuốc, gặp Phạm Thu Nham vào liền lộ vẻ mặt cảm kích, nhưng thấy đằng sau là Liễu Tinh Kim thì khó tránh khỏi xấu hổ, bởi vì Liễu Tinh Kim không thích hắn ở chỗ này.
” Liễu huynh, ta giúp Tư Đồ Dật thay thuốc xong sẽ đi ngay.” Nhan Nguyệt tính tình ngay thẳng không chịu nổi người khác mắt lạnh.
Liễu Tinh Kim khóe miệng co quắp một chút bình thản nói: “Ngươi ở lại đi, mọi người cùng chiếu cố nhau !” Liễu Tinh Kim biết Cơ nhi lần này nhất định phải lưu Nhan Nguyệt ở lại, bởi vì không đầy một tháng nữa sẽ lên đài, nàng không muốn Tư Đồ Dật có buồn phiền .
” Cảm tạ Liễu huynh, Nguyệt, lưu lại đi, ta sẽ lo lắng đến chết mất.” Tư Đồ Dật lập tức nhìn Liễu Tinh Kim nói lời cảm tạ, Nhan Nguyệt khẽ cười nói, “Vậy cảm tạ Liễu huynh.” Hắn cũng không ngại, chủ nhà đã mở miệng thì hắn không có lý do để rời đi, phỏng chừng hiện tại Long Khiếu Thiên đang đi Vũ hoa các tìm người tính sổ.
” Phạm huynh, đa tạ ngươi ra tiền thuê Vũ hoa các, bao nhiêu tiền? Ta sẽ mau chóng trả lại cho ngươi!” Nhan Nguyệt nhìn Phạm Thu Nham mỉm cười ôm quyền.
” Ha ha, Nhan huynh không cần khách khí, giết người không hỏi, cứu người cũng rất tùy tiện, chỉ là một trăm lượng, hà tất nói đến!”
” Cái gì? Một trăm lượng?” khóe miệng Nhan Nguyệt cứng ngắc, mình chỉ đáng giá nhiêu đó thôi sao, thật sự quá đả kích.
” Không sai, Tư Đồ huynh, bây giờ ngươi có thể an tâm mà vì Cơ Nhi diễn tấu rồi, ha ha.”
” Đó là đương nhiên, nếu không có Cơ nhi, tại hạ cũng không có được nhiều bằng hữu như vầy, Cơ nhi còn có không đầy một tháng nữa sẽ lên đài, từ hôm nay trở đi tại hạ cùng Phạm huynh phải hợp tác cho tốt , không thể làm cho Cơ nhi thất vọng, ha ha.” Tư Đồ Dật sảng khoái cười lớn.
” Không sai, không sai, ngày hôm trước ta đã học được một khúc, hiện tại thổi cho Tư Đồ huynh nghe thứ, xem có chỗ nào không hợp?” tính nghiện nhạc của Phạm Thu Nham lại tái phát.
” Hảo hảo, sáng sớm có thể nghe được tiếng tiêu cao siêu của Phạm huynh, cũng là điều đáng quí của cuộc sống ha ha ha.”
Liễu Tinh Kim nhìn ba người, trên mặt ngoại trừ hơi co giật thì không có biểu tình khác,” Ta đi xem Cơ nhi. “Nói xong xoay người rời khỏi. Nhan Nguyệt nhìn theo bóng lưng hắn cười tà.
Trong phòng Cơ nhi vẫn còn say sưa ngủ y như một con mèo lười, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hô hấp rất nhỏ, cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận, làm cho Tinh Kim tràn ngập nhu tình. Tinh Kim luyến tiếc không muốn đánh thức nàng, ngồi ở bên cạnh cứ như vậy ngẩn người nhìn khuôn mặt nàng tự cười, đến khi Cơ nhi tự tỉnh giấc.
“Cơ nhi, nàng tỉnh rồi a?” Tinh Kim dịu dàng nói.
“Ơ, Tinh Kim, huynh thức dậy lâu rồi sao?” Cơ nhi xoa dụi mắt , nhìn quần áo đầu tóc hắn đã chỉnh tề, không khỏi kỳ quái hỏi.
” Ừm, ta sáng sớm đã thức luyện công, ta sợ nàng bị hiểu lầm.” Tinh Kim ngượng ngập nói.
” Hiểu lầm cái gì, huynh chính là bạn trai của ta a, quang minh chính đại ở chung mà thôi, có cái gì mà hiểu làm chứ ha ha.” Cơ nhi buồn cười nhìn khuôn mặt tuấn tú đang chuyển sang màu hồng của hắn, phát hiện Tinh Kim này thật sự càng ngày càng suất sắc.
” Cơ nhi, Phạm Thu Nham cùng Nhan Nguyệt đã trở về” ánh mắt Tinh Kim phát sáng đem chuyện hồi sáng này nói rõ.
” A, vậy là tốt rồi, vốn đang lo lắng Nhan Nguyệt gặp chuyện, bây giờ Tư Đồ ca ca có thể an tâm, như thế rất tốt, ha ha. Cơ nhi có thể yên tâm luyện tập rồi.” Cơ nhi ngồi dậy, áo khoát trượt xuống, lộ ra chiếc áo ngủ màu đen khiêu gợi trên làng da thịt trắng nõn càng thêm phần xinh đẹp, làm cho Tinh Kim toàn thân nóng lên, vội vã cầm quần áo đến cho nàng thay đổi.
” Tinh Kim, huynh giúp ta thay áo đi.” Cơ nhi cố ý trêu chọc Tinh Kim , bởi vì hắn quá dễ đỏ mặt, nàng phải tăng cường rèn luyện hắn một chút.
” A, Cơ nhi. . .” Tinh Kim lập tức nuốt nước miếng, hắn không dám cam đoan tự mình có thể chịu đựng được.
” Nhanh lên một chút nào, Cơ nhi phải mau đến xem bon họ thế nào rồi.” Cơ nhi thúc giục, quì gối trên giường nhích đến trước mặt Tinh Kim.
” Được, hảo. “Tinh Kim hai tay run lên, đem thắt lưng đen tháo xuống, mỹ cảnh trước ngực lập tức hiện ra ở trước mặt hắn, sau đó động tác hắn ngừng lại bởi vì hai mắt đã dời xuống nơi khác.
” Chán ghét ~nhờ huynh chắc đến ngày mai vẫn chưa mặc xong.” Cơ nhi một bên oán giận, một tay cầm lấy áo ngực tự mình thay vào, “Giúp ta buộc phía trên lại đi.” Cơ nhi đưa lưng về phía Tinh Kim.
“A, được.” Tinh Kim đưa tay kéo dây áo ngực lên, nhưng cả nửa ngày vẫn chưa buộc xong, bởi vì tay hắn đang rung, căn bản là buộc không chính xác, trong đầu hiện lên cảnh hai người ân ái nóng bỏng, hắn tuyệt đối không nghĩ sẽ buộc lại mà lại càng muốn xé rách.
” Ai, ta thật sợ huynh rồi!”Cơ Nhi chỉ còn biết tự mình đưa tay ra sau buột lại, sau đó xoay người lại phẫn nộ nhìn Tinh Kim đang đỏ mặt “Trong đầu không thể ngừng nghĩ đến chuyện kia sao?” nói xong liền cho hắn một cái liết xéo thật dài.
Liễu Tinh Kim càng đỏ mặt hơn, cúi đầu không nói lời nào, hắn cũng không muốn nghĩ nhưng hết lần này tới lần khác lại nghĩ đến việc đó, hắn không biết cách nào kìm chế cảm xúc của mình.
Cơ nhi mặc xong quần áo, nhìn bộ dạng ngốc nghết của Tinh Kim, chu chu cái miệng nhỏ nhắn lên nói “Cơ Nhi đã là người của huynh rồi, huynh còn phải suy nghĩ nhiều sao? Chúng ta mỗi đêm đều ngủ chung giường với nhau, đúng là kẻ ngốc.”
Liễu Tinh Kim lập tức ngẩng người, bỗng cuối người ôm nàng vào lòng nói “Ai bảo Cơ nhi của ta xinh đẹp như thế, làm ta không khống chế được.” nói xong liền hung hăng gặm lấy đôi môi nhỏ nhắn thơm mát, bàn tay to lớn không ngừng vuốt ve khắp nơi, làm cho vật cường đại phía dưới thẳng đứng lên, cọ vào bụng của nàng, dám nói hắn là đứa ngốc phải phạt tiểu nữ nhân này.
“Chán ghét, ta chưa đánh răng ah!” Cơ nhi chờ Tinh Kim buông nàng ra, lập tức làm nũng dùng cánh tay nhỏ bé đánh vào khuôn ngực vạm vỡ của hắn. khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, nam nhân này nhiều khi khiến nàng ăn không tiêu.
“Ha ha, không quan hệ, Tinh Kim vẫn thích!” Tinh Kim lại hôn lên cái miệng nhỏ nhắn, đến khi hai người tựa như không thể thở nổi mới chịu buông ra.
“Ta, ta đi rửa mặt chải đầu!” Cơ nhi lập tức chạy trối chết, nàng sợ nếu lại tái diễn lần nữa, nàng không tự thoát ra được.
“Ha ha. . .” Liễu Tinh Kim hài lòng nở nụ cười, nghĩ đến ngày trước luôn bị nàng dọa đến chạy trối chết hiện tại đã báo thù xong. Nhưng mà cuối đầu nhìn vật dưới thân liền biến thành cười khổ, ở lại trong phòng điều hòa khí huyết một hồi lâu, hắn mới dám ra ngoài. . ..
Tư Đồ Dật ở trong phòng, đã nghe thấy tiếng bước chân vội vã từ xa của Cơ nhi.
“Phạm ca ca đã trở về à? Nhan ca ca ngươi không sao chứ? Còn có Tư Đồ ca ca, chân huynh đã bớt chưa? Cơ nhi lo lắng hỏi thăm ba người.
Ba người lập tức quay lại khoan khoái nhìn Cơ nhi mỉm cười.
“Cơ nhi, lần này Nhan ca ca thật sự không đi nữa.” trên mặt băng lãnh của Nhan Nguyệt hiện lên nụ cười tà.
” Ha ha a, đương nhiên có thể ở lại, Nhan ca ca, thuốc của ngươi thật sự tốt, tay của Cơ nhi đã khỏi rồi.” Cơ nhi lập tức vươn tay nhỏ bé của nàng cho Nhan Nguyệt xem.
” Ừm, hữu dụng là tốt rồi!” Nhan Nguyệt thản nhiên nói.
“Quá hữu dụng là khác, Nhan ca ca còn nữa không?” Cơ nhi mặt như kẻ trộm cười hề hề nhìn gương mặt anh tuấn của Nhan Nguyệt.
“A, Cơ nhi dùng hết rồi sao?” Nhan Nguyệt như bị hù dọa, một lọ kia hắn dùng rất lâu mới hết.
“Không có, chỉ là bảo bối tốt như vậy, Cơ nhi đương nhiên lấy càng nhiều càng tốt, hắc hắc.”
Nhan Nguyệt khóe miệng kéo thẳng lên nói ” lần sau Nhan ca ca sẽ làm thêm cho ngươi, hiện tại trên người không còn nữa.”
“A, được rồi.” Cơ nhi trong lòng thất vọng, vốn nghĩ sẽ kiếm được một ít tiền, để tiểu Lục đi dụ dỗ mấy cô nương kia, cam đoan ngân lượng cuồn cuộn tới.
“Được rồi Nhan ca ca, ngươi có thuốc làm cho nữ nhân khi quan hệ không mang thai được không a?” Cơ nhi tối hôm qua đã nghĩ đến vấn đề này, cũng may hiện tại là thời kỳ an toàn, nếu như mười bốn mang thai, nàng thật không có thể diện đi gặp hương thân phụ lão.
“A , Cơ, Cơ nhi, ngươi, ngươi cần loại dược ấy làm gì?” Nhan Nguyệt đã sợ đến khuôn mặt tuấn tú tái nhợt, mà Tư Đồ Dật không tài nào lý giải được nhìn thẳng Cơ nhi, chỉ có Phạm Thu Nham là bình tĩnh nhất.
“Ta phải tránh thai a, không muốn nhỏ như vầy mà đã có hài tử đâu, dù có ta cũng không nuôi nó sống nổi.” Cơ nhi không muốn giấu diếm, dù sao Tinh Kim cùng nàng sớm tối ra vào, sớm muộn gì mọi người cũng sẽ biết.
“Cơ nhi, ngươi, ngươi?” Tư Đồ Dật thần khí luống cuống.
Nhan Nguyệt nhất thời mặt lộ vẻ khinh thường cười lạnh nói “Cơ nhi không phải bảo là vũ nương cao cấp, bán nghệ không bán thân sao?”
“Đúng vậy, chuyện đó là đúng ta bán nghệ không bán thân, nhưng ta là giao thân cho bạn trai!” Cơ nhi khó chịu nói.
” Cái gì bạn trai?” Nhan Nguyệt không giải thích được.
“Chính là đối tượng dự bị để thành thân, hai người trước chỉ ở chung mà thôi, có điều gì cần làm thì làm thử, cái này gọi là thử sống chung, nếu không thử ngươi làm thế nào biết tiểu đệ của hắn có bị bệnh không, đây chính là hạnh phúc cả đời của nữ nhân, tục ngữ có câu: hôn nhân muốn tốt thì đời sống tình dục phải hài hòa! hiểu hay không! ngacj nhiên làm gì?” Cơ nhi lời lẽ thẳng thừng , hùng hồ tuyên bố.
Ba nam nhân đều bị nàng làm choáng váng, nói gì vậy, tục ngữ ấy chỗ nào ra? Bọn họ sao chưa từng nghe qua, hơn nữa những lời này từ miệng một tiểu cô nương mười bốn tuổi, thật giống sao?
“Thế nào? Cơ nhi nói không đúng sao?” Cơ nhi nhìn bộ dạng kinh ngạc của ba nam nhân trước mặt mới biết mình quá càn rở, đây là cổ đại, không thể trước khi thành thân đã cùng nam nhân lên giường, đầu óc mình đúng là bã đậu, sợ là đã trở thành một kẻ hư hỏng lẳng lơ.
“Ngươi nghĩ rất đúng?” khẩu khí Nhan Nguyệt mang đầy sự châm chọc.
“Được rồi, ta sai, ta sai, các ngươi nghĩ ta thối lắm phải không, nhưng mà Nhan ca ca, ngươi thật sự không có loại dược này sao?” Cơ nhi lập tức thừa nhận sai xót, thầm nghĩ cũng may mình là cô nương kỹ viện, đây đúng là cớ thích hợp nhất cho sự lẳng lơ
“Có! Cơ nhi hẳn đã có bạn trai rồi à?” đôi mắt Nhan Nguyệt lóe lên sắc thái lạnh lùng, đối với Cơ nhi hoàn toàn thất vọng.
“Thật tốt quá, thật có a, Nhan ca ca lúc nào cho ta, ngày hôm nay được không? Cơ nhi đã có bạn trai rồi a, các người cũng biết hắn đó.”
“Ai?” Nhan Nguyệt cùng Tư Đồ Dật hầu như thất kinh hỏi.
Cơ nhi khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên nói “Là, là Tinh Kim.” Nói xong vẫn thẹn thùng cúi đầu.
“Hắn, hắn không phải thị vệ Vương gia phái đến sao?” Tư Đồ Dật muốn ngất xỉu nói.
Trong lòng Cơ nhi lập tức đau xót, ngẩng đầu nói “Ai, Cơ nhi cùng Vương gia có duyên không phận, Cơ nhi lần trước không cẩn thận trúng xuân dược, nhờ có Tinh Kim cứu ta, nếu không chỉ sợ Cơ nhi đã mất mạng từ lâu. Tinh Kim đối với ta rất tốt, Cơ nhi không muốn phụ lòng hắn, đáng thương Cơ nhi chưa đến mười lăm mà đã thất thân, a a a!” Cơ nhi nghĩ đến mười bốn tuổi đã thất thân, nhất thời kinh hoảng hét.
“Trúng xuân dược?” Phạm Thu Nham trong lòng cả kinh nói, ” là buổi tối hôm trước sao? có phải Quốc cữu hại ngươi không?” Phạm Thu Nham thông minh vừa đoán đã trúng.
“Phanh!” Cửa phòng lập tức bị Liễu Tinh Kim dùng lực đâỷ vào, khẩn