Tư Đồ Dật cười ha hả, hắn quá hiểu Phạm Thu Nham si nhạc tới mức nào “Ha ha, Cơ Nhi tạm tha giao cho Phạm huynh đi, hắn lần sau sẽ đến đúng giờ mà.”
Cơ Nhi ra vẻ mếu máo ngồi xuống nói “Tinh Kim, Cơ Nhi chưa từng thấy qua cường đạo nào mà lại nhã nhặn như vậy, haiz, lòng người dễ thay đổi a.” Cơ Nhi lắc lắc đầu than thở.
Tinh Kim tức khắc chau mày, cuối cùng dùng tay che lại miệng mình lại, mà vẻ mặt những người khác đều co quắp, tiểu nữ nhân này đã trực tiếp đánh bại họ.
“Ha ha, Cơ Nhi, ta, ta hiện tại phải đi nghiên cứu.” Phạm Thu Nham đối với loại nhạc khí mình chưa từng nhìn thấy này vô cùng hứng thú, vội vàng đứng lên trở về phòng.
“Đứng lại!” Cơ Nhi lạnh lùng nói.
“A, Cơ Nhi còn có gì phân phó.” Phạm thu nham cười mỉa.
“Ăn cơm! Không ăn cơm muốn thành tiên sao?” Cơ Nhi lườm hắn một cái.
“Hả, a.” Phạm Thu Nham nhìn vào mắt Cơ Nhi bỗng nhiên tâm tình tốt hẳn lên, hắn biết Cơ Nhi không giận hắn .
“Cơ Nhi, loại gì nhạc khí này, tên gọi là gì?” Tư Đồ Dật cũng cảm thấy tò mò.
“Ha ha, cái này rất lợi hại, vốn để Tư Đồ ca ca đánh đàn tranh, Phạm ca ca thổi tiêu với nhạc công cùng tấu lên đã rất tốt, nhưng tiếng tiêu vẫn hơi mỏng một chút, cho nên Cơ Nhi cảm thấy cái này ổn hơn, vì vậy về sau nếu hai nhạc công không ở đây, chúng ta cũng có thể tạo ra âm sắc tốt.”
“Hóa ra Cơ Nhi vì Phạm huynh thiết kế ra loại nhạc khí này.” Tư Đồ Dật cười liếc mắt nhìn Phạm Thu Nham.
“Cơ Nhi, cám ơn ngươi, cám ơn.” Phạm Thu Nham rất kích động, nhìn Cơ Nhi mà trong lòng tràn ngập ấm áp.
“Tốt lắm, Cơ Nhi thật muốn nhìn lúc Phạm ca ca đánh đàn ghi-ta chắc sẽ rất đẹp trai đây ha ha ha ha……” trong đầu Cơ Nhi đang nghĩ đến bộ dáng nam nhân dịu dàng đánh đàn ghi-ta, nàng liền nhịn không được cười, nàng phát hiện chính mình đã trêu đùa tới đẳng cấp ác ma.
“Ta nhất định không để Cơ Nhi thất vọng.” Phạm Thu Nham nhất thời khí phách anh hùng bùng phát.
” Aha ha ha…..” Cơ Nhi trực tiếp gục đầu lên bàn mà cười.
Mọi người cảm thấy khó hiểu khi thấy nàng cười như động kinh, Tinh Kim vỗ vỗ vai Cơ Nhi.
Cơ Nhi dừng cười, ngẩng đầu lên nhìn mọi người đang thất kinh nói “Ăn cơm, buổi chiều ta muốn đi tiệm may Trương giúp các ngươi may quần áo. Các ngươi đều phải đi theo ra.”
“Cơ Nhi, quần áo gì vậy, sẽ không giống ngươi chứ?” Nhan Nguyệt lập tức hoảng sợ nói.
” Ngươi có thứ này sao?” Cơ Nhi nhìn hắn rồi ưỡn ngực, sau đó nhìn hắn đầy khinh bỉ.”
Nhan Nguyệt đỏ mặt vội vàng cúi đầu đầu tiếp tục ăn cơm “Cơ Nhi, quần áo đừng quá khoa trương, bằng không ta sợ, ta sợ không dám ra ngoài.” Tư Đồ dật lúng túng nói.
“Sẽ không, các người sẽ được che mặt” Cơ Nhi hạ mi “Tốt lắm, ta sẽ không làm mọi người xấu mặt đâu, yên tâm đi.”
Mọi người không ai nói tiếp, Cơ Nhi rất cố chấp nên không ai dám phản bác, trừ phi người đó muốn lỗ tai của mình chịu tội, nàng luôn luôn có một đống lớn lí do làm cho người ta tâm phục khẩu phục.
Đúng lúc này, đột nhiên trong viện xôn xao, Tiểu Lục nhìn thấy ánh mắt Cơ Nhi liền đi mở cửa, đi vào là vẻ mặt mang ý cười của Hồng ma ma, nàng cũng biết hiện tại trong tiểu viện của Cơ Nhi có rất nhiều nam nhân, hơn nữa bọn họ mỗi người đều trợ giúp Cơ Nhi lên đài biểu diễn, điều này làm cho nàng vô cùng cao hứng.
“Ma ma ăn cơm chưa?” Cơ Nhi mỉm cười nhìn nàng.
“Ha ha, ta đã ăn rồi, các ngươi đừng khách khí cứ tiếp tục ăn, ta ngồi bên cạnh nói là tốt rồi.” Hồng ma ma cười ngồi trên ghế ở trong phòng khách, nhìn thấy một đám nam nhân tuấn mĩ trước mặt thì trong lòng càng thêm bội phục Cơ nhi, tiểu cô nương thật sự rất lợi hai, mỗi nam nhân ngồi ở đây đều là những người xuất chúng, cũng không biết làm sao mà nàng tìm được, trước kia nàng bị Họa Mi khi dễ nhưng bây giờ điều đó sẽ không bao giờ sảy ra nữa.
“Ma ma có chuyện gì sao?” Cơ Nhi vừa ăn vừa hỏi.
“À, Vương gia cho người đưa thư tới ma ma muốn ngươi vui vẻ nên đã vội vàng mang cho ngươi.” Hồng ma ma lấy thư ra đưa cho Cơ Nhi, thân thể Liễu Tinh Kim cứng nhắc, giương mắt nhìn Cơ Nhi.
Cơ Nhi tiếp nhận thư thấy trong đó có viết ” Cơ Nhi, ta đang trên đường đi, năm ngày sau sẽ đến, trước gửi cho nàng một phong thư, ta rất nhớ nàng.” Phía dưới kí tên Mộ Dung Linh Tuyền.
Cơ Nhi xem xong sắc mặt không tốt lắm, đem thư đưa cho Tinh Kim, Tinh Kim xem thư sắc mặt tái nhợt.
Phạm Thu Nham, Tư Đồ Dật cùng Nhan Nguyệt thấy tò mò nhưng nhìn vẻ mặt của hai người lại ngượng ngùng không dám hỏi.
“Hi hi, cám ơn Ma ma. Vương gia nói năm ngày sau sẽ tới.” Cơ Nhi ngoài mặt thì cười, nhưng trong lòng lại mâu thuẫn, vừa vui mừng lại vừa khó chịu, nàng không biết phải đối mặt với cái tiểu mĩ nam này thế nào.
“Ha ha, thật vậy chăng? Thật tốt quá, vậy khi Cơ Nhi lên đài biểu diễn có thêm người ủng hộ, Cơ Nhi, ngươi đều chuẩn bị tốt rồi chứ?” Hồng ma ma hưng phấn nói.
“Dạ vẫn tốt lắm, Ma ma yên tâm, chúng ta nhất định thành công.” Cơ Nhi trấn an nàng.
” Được, Cơ Nhi, Quốc cữu gia có tới xem ngươi biểu diễn hay không? Nếu Quốc cữu gia có thể đến thì danh tiếng của kĩ viện chúng ta sẽ càng được nhiều người biết đến, tốt nhất là vượt qua kẻ đối diện chết tiệt.” Hồng ma ma khẽ cắn môi nói, mới nghĩ đến đó thôi nàng ta đã cảm thấy rất hãnh diện rồi.
“A, Quốc cữu gia? Hắn, hắn trở lại kinh thành rồi, có thể sẽ không đến được.” Cơ Nhi hoảng sợ, qua nhiều ngày như thế chính nàng đã quên rằng mình đã giết người, giờ nhắc lại nàng lại cảm thấy bất an.
“Vậy được rồi, các ngươi tiếp tục ăn ta đi ra ngoài.” Hồng ma ma mặc dù có hơi thất vọng, nhưng dù sao có Vương gia tới nàng đã rất vui vẻ rồi.
Chờ Hồng ma ma ra ngoài , Nhan Nguyệt nhìn Cơ Nhi hỏi “Cơ Nhi, Quốc cữu gia thật sự trở lại kinh thành sao ?”
“Ngươi, ngươi có ý gì? chẳng lẽ ta có thể giấu hắn đi đâu chứ?” Cơ Nhi trừng mắt liếc hắn một cái, nàng phải bình tĩnh, người này sẽ không hoài nghi điều gì chứ?
“Ha ha, Cơ Nhi, lần trước ngươi nói ngươi bị hắn hạ xuân dược, Tinh Kim đã cứu ngươi, Quốc cữu gia hắn khẳng định sẽ không để yên cho ngươi đâu nhỉ?” khóe miệng Nhan Nguyệt hiện lên một nụ cười tà ác, khuôn mặt tuấn tú của hắn bây giờ đây phát ra khí lạnh.
” Ngươi quen biết quốc cữu gia sao? Nếu không ngươi sao quan tâm hắn như thế?” Cơ Nhi cảm thấy khó chịu trả lời.
” Ta không có quan hệ với người của triều đình, toàn một lũ lang sói, cướp đoạt mồ hôi nước mắt của nhân dân, cho dù có chết ta cũng không quan tâm!” Nhan Nguyệt lạnh lùng nói.
” Đã như thế thì chúng ta để ý người như thế làm gì?” Cơ Nhi nhún nhún vai nói với hắn.
“Cơ Nhi, có phải ngươi và Liễu Tinh Kim đã giết Quốc cữu gia hay không?” Phạm Thu Nham nhớ lại cảnh chật vật của hai người đêm đó.
“A, Phạm ca ca , các ngươi đừng nói bậy, ta không có.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cơ Nhi trắng bệch.
“Là ta giết, chuyện này không liên quan gì đến nàng cả.” Liễu Tinh Kim ngẩng đầu lên lạnh lùng nhìn về phía bọn họ.
“Tinh Kim huynh. . .” Cơ Nhi không thể tin được nhìn về phía hắn.
“Ha ha, Cơ Nhi, ngươi đừng lo lắng, chỉ là giết một người mà thôi, hơn nữa Quốc cữu gia hạ xuân dược tội đáng chết vạn lần!” mắt Phạm Thu Nham xẹt qua tia sát ý.
“Đúng vậy, Cơ Nhi, đừng lo lắng, chúng ta sẽ không tiết lộ ra ngoài, nhưng mà các ngươi đã xử lí tốt hay chưa?” Tư Đồ Dật nhìn về phía Liễu Tinh Kim hỏi.
“Ta đã đem thi thể của hắn quăng xuống đáy hồ tạm thời chắc sẽ không có việc gì, nhưng nếu Quốc cữu gia đi ra ngoài nửa năm không về chắc chắn kinh thành sẽ phái người đi tìm, chỉ sợ lúc đó tra ra là Cơ Nhi.” Liễu Tinh Kim lo lắng nói, hắn biết những người này không có quan hệ với Quốc cữu gia.
“Đúng là Cơ Nhi giết? trông mặt nàng đã biến sắc, ha ha, cứ tưởng rằng ngươi có lá gan lớn chứ?” Nhan Nguyệt nhìn Cơ Nhi châm chọc.
” Ta không phải người không nhân tính như ngươi, giết người thì đền mạng, huống chi đây lại là Quốc cữu gia, ta có thể không sợ sao?” Cơ Nhi mếu máo nói, nàng đã sắp bị dạy lợi hại tới mức giết người mà không sợ hãi rồi.
“Không cần sợ, việc này không có gì to tát, ở trên giang hồ mỗi lần báo thù đều là mấy trăm người mất mạng, đây chỉ có một người, không đáng nhắc tới, Cơ Nhi đừng sợ hãi hãy quên đi.” Phạm Thu Nham mỉm cười nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Cơ Nhi, trong lòng yên ổn rất nhiều.
“Phạm ca ca thường giết người hả, sao ta lại cảm thấy huynh rất là lãnh huyết vậy? Huynh rốt cuộc là ai a?” Khóe miệng Cơ Nhi co rút nói.
“A, không, không có a. Ta không phải chỉ là một nhạc si thôi sao?” Phạm Thu Nham cười mỉa.
“Hừ! Thần thần bí bí, lén lén, lút lút, không phải người tốt!” Cơ Nhi đưa ra kết luận làm cho Phạm Thu Nham cười rộ lên, hình như hắn chưa bao giờ nói mình là người tốt thì phải.
“Phạm huynh, lần trước có nhìn thấy huynh sử dụng Quan âm hoa lan thủ, huynh chính là đồ đệ của Thiên Thánh lão nhân sao?” Tư Đồ Dật dò hỏi.
“A, cái đó không thể gọi là Quan âm hoa lan thủ, Tư Đồ huynh đã coi trọng ta rồi, ta sao lại có duyên trở thành đồ đệ của Thiên Thánh lão nhân được chứ.” Phạm Thu Nham mỉm cười lắc đầu.
“A, không phải là Quan âm hoa lan thủ sao?” khóe miệng Tư Đồ Dật co rút, có lẽ do khí chất của Phạm Thu Nham quá mức thanh khiết làm cho hắn hiểu nhầm sao?
“Đương nhiên không phải, đó là thủ pháp hoa sen điểm huyệt ( chỗ nói về võ công Tình nhi pó tay thôi ) thủ của ta, nan đăng nơi thanh nhã.
“Phạm ca ca, ngươi dạy Cơ Nhi được không, Cơ Nhi không biết võ công nhưng mà điểm huyệt thì rất tốt.” Hai mắt Cơ Nhi sáng lên.
“A, Cơ Nhi muốn học?” khóe miệng Phạm Thu Nham mím lại.
“Đúng vậy, Phạm ca ca ngươi không chịu bày Cơ Nhi sao? Vậy bản vẽ kia?!” Cơ Nhi có ý định xấu vươn tay nhỏ bé đến.
“A, không cần! Chính là, chính là. . .” Phạm Thu Nham đem bản vẽ kia bảo vệ trong lồng ngực, sợ bị Cơ Nhi đoạt trở về.
“Chỉ là cái gì?” Cơ Nhi hiếu kỳ hỏi.
” Cái này hoa sen điểm huyệt thủ không giống với các thủ pháp điểm huyệt khác”.
” Có cái gì không giống chứ?” Cơ Nhi càng thấy hứng thú.
” Cái này rất khó nói ” sắc mặt Phạm Thu Nham rất là quái dị.
” Có gì không tốt sao?” Cơ Nhi nhướng mày.
” Điểm huyệt bình thường chỉ có thể duy trì mười hai canh giờ, hơn nữa nếu đối phương có nội lực mạnh thì rất dễ dàng phá giải, nhưng hoa sen điểm huyệt thủ thì bất đồng, sẽ làm đảo ngược tuần hoàn máu, nếu không giải huyệt kịp thời thì nội lực sẽ bị phong bế, hơn nữa còn có khả năng phế đi võ công của người khác, đây là môn võ công ác độc Cơ Nhi không cần học.” Phạm Thu Nham lúng túng nói.
“Oa. Lợi hại như vậy sao, vậy tại sao huynh lại sử dụng trên người ta?” Cơ Nhi kêu to lên.
” Lúc đó nàng bị hôn mê, hơn nữa nàng lại không có võ công, chị cần đảo ngược tuần hoàn máu thì thể lập tức tỉnh ngay, ta không phải thầy thuốc chỉ có thể dùng cách này, đối với người không có nội lực thì sẽ không có tổn hại.”
“Phạm ca ca, huynh vì sao lại sáng tạo ra loại võ công độc ác này? Chẳng lẽ để làm việc xấu sao?” Cơ Nhi nhướng mi hỏi.
“Ta, ta cũng là nhất thời nhàm chán mà thôi.” Phạm Thu Nham buồn bực nói.
” Vậy huynh không muốn dạy ta, nhưng lại muốn dạy Tinh Kim sao? Ta chỉ muốn học một bộ pháp điểm huyệt bình thường vừa đơn giản, tiện ích mà hiệu quả Phạm ca ca phải giúp ta.” Cơ Nhi ép buộc nói.
“A, này, này. . .” Phạm Thu Nham cảm thấy khó xử, sáng tạo ra một bộ võ công không phải là một chuyện đơn giản.
“Cái này, cái kia gì, rốt cuộc huynh có chịu dạy hay không.” Cơ Nhi quát lớn.
“A, dạy, dạy, Cơ Nhi, cho Phạm ca ca thời gian để sáng tạo ra được không?” Phạm Thu Nham hoảng sợ lập tức thoả hiệp.
” Được, dù sao ta cũng không gấp, huynh dạy Tinh Kim trước đi, để ta đem vị trí các huyệt học thuộc đã, đến lúc đó Cơ Nhi có học cũng mau hơn.” Cơ Nhi nắm chặt bàn tay của Tinh Kim.
” A, được.” Phạm Thu Nham lộ ra nụ cười đau khổ.
“Phạm huynh, đây là thủ pháp điểm huyệt độc môn của huynh, Tinh Kim không dám học, Cơ Nhi nói vậy ngươi đừng cho là thật.” Tinh Kim vội vàng mở miệng, Cơ Nhi không hiểu rõ quy củ của võ lâm, không lẽ chính mình lại coi như không biết, tuy rằng hắn cũng rất muốn học.
“Này. . .” Phạm Thu Nham cũng hiểu được là không nên dạy Tinh Kim, như vậy không phải là hại người sao? Bất quá nguyên nhân chỉ có một mình hắn biết.
“Tinh Kim, vì cái gì không học, huynh không phải muốn nâng cao võ công sao?” Cơ Nhi nhăn đôi mi thanh tú nhìn Tinh Kim.
“Cơ Nhi, ta rất muốn học nhưng trong chốn võ lâm cũng có quy củ, trừ phi ta bái Phạm huynh làm sư phụ, bằng không thì không thể học võ công độc môn của Phạm huynh được.” Tinh Kim giải thích cho Cơ Nhi hiểu.
“Thật sự là phiền toái, vậy Phạm ca ca, võ công đó cũng không phải của huynh đúng không? có thể dạy Tinh Kim được không?” Cơ Nhi tích cực vì Tinh Kim mà thuyết phục Phạm Thu Nham.
“Này, ta có thể dạy Liễu huynh ba sát chiêu.” Phạm Thu Nham nở nụ cười.
“Đa tạ Phạm huynh.” Tinh Kim kích động cầm bàn tay nhỏ bé của Cơ Nhi.
“Ha ha, như vậy là tốt rồi, Tinh Kim, huynh phải học cho tốt nha.” Cơ Nhi quay đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú của của Tinh Kim lộ ra sắc mặt vui mừng, Tinh Kim gật đầu thâm tình nhìn nàng, tình cảm của hai người càng ngày càng tốt, làm cho các nam nhân khác hâm mộ không thôi.
Hai canh giờ sau, sau khi Cơ nhi ngủ dậy tinh thần hưng phấn đem một đám nam nhân đi Trương gia may quần áo.
Mấy nam nhân đều không nguyện ý đi, nhưng cũng