Hải Sơn Chiêu Thành, năm thứ mười tám Trấn Bắc Quốc.
Nghiêm Tư Đế thành công lên ngôi trở thành Thái Tử đương triều, còn ta là Vu Quân Ly Tuyết, nhị tiểu thư của Vu gia, con gái của Tướng Quân Bắc Triều
Thái tử và ta không có tình cảm, nhưng từ bé hay qua lại nên cũng có biết về đối phương, ngày bé phụ thân hay dẫn ta vào cung chơi, ta lanh lợi nên được Hoàng hậu rất yêu quý, cũng vì vậy mà khi kì tuyển phi của Thái tử diễn ra, ta là ứng cử viên cực kì sáng giá
Suy cho cùng, ngôi vị Thái tử phi vốn đã là của ta, mở một kì tuyển cũng coi như là làm màu.
Ta gả cho hắn vì danh tiếng của Vu gia, mà hắn lấy ta lại là vì binh quyền trong tay phụ thân ta
Bởi thế, cái ghế của Hoàng thượng cực kì lung lay, chỉ chờ thời cơ thuận lợi, Nghiêm Tư Đế sẽ lập tức đăng cơ trở thành Hoàng thượng, mà ta cũng sẽ ngồi vào phượng vị
Nhưng quan trọng là hắn không yêu ta, ta cũng không yêu hắn.
Lần duy nhất mà hắn ngủ chung giường với ta là đêm tân hôn, những ngày sau đó đều là chỗ ai nấy nằm, ta không động hắn, hắn không chọc ta.
Cái ghế Thái tử phi, ta cũng ngồi ngót nghét được ba năm rồi.
Hoàng hậu vẫn hay nói bóng gió về việc ta và hắn chưa có hài tử, mà bản thân ta luôn luôn cảm thấy nuôi dạy một đứa trẻ rất đau đầu, ta không làm được điều đó.
Vả lại, hắn còn không ngủ chung giường với ta thì lấy đâu ra mà có hỉ???
Cho đến một ngày, hắn không biết từ đâu vác về một cục bột trắng trắng tròn xoe tầm ba bốn tuổi, cục bột đó suốt ngày bám theo chân hắn nên ta cũng chẳng biết thằng bé từ đâu mà chui ra
Ta vốn nghĩ, nếu hắn đã đem đứa bé về đây, ít nhất cũng phải vác về một cô nương ưa mắt nào đó để làm tỉ muội với ta, nhưng ba ngày từ khi cục bột kia xuất hiện, ta vẫn chưa thấy bóng dáng nào
Tối ngày thứ tư, hắn bế cục bột ấy đến chỗ của ta.
Ta nhìn tên nhóc đang ngủ say xưa trên người hắn, không nhịn được mà hỏi: “ Tiểu tử này là con trai ngươi đấy à?”
“ Phải”
Nghe hắn nói xong, mặc dù biết trước câu trả lời nhưng mà ta vẫn có chút không can tâm, hắn lí do ta còn nghe được, đằng này nghe hắn nói một tiếng phải xong rồi ta lại để ý, hắn và cục bột kia chẳng có một tí gì liên quan
Ta vốn muốn vươn tay đỡ lấy tên nhóc đó để đặt xuống, thì hắn bất ngờ tránh sang một bên, trực tiếp khiến ta ngã xuống sàn vồ ếch.
Ta mang gương mặt khó chịu quay lại nhìn hắn, dường như nhận thức được hành động mà bản thân vừa làm, hắn ngại ngùng hắng giọng
“ Ta không muốn nó thức giấc, khó khăn lắm mới dỗ được nó ngủ”
Ta đứng dậy, phủi bụi trên người, rồi thẳng tay đuổi hắn ra ngoài: “ Vậy ngươi đem nó tới chỗ của ta làm gì, đem về chỗ của ngươi”.
Hắn hơi nhướng mày nhìn ta
“ Tối nay ta ở lại đây, ta mang theo nhóc con này, nàng có ý kiến gì không?”
Ta nghĩ cũng không thèm nghĩ, trực tiếp quay đầu bỏ đi.
Nhưng còn chưa đi được mấy bước thì hắn liền gọi ta lại: “ Đứa trẻ này là của Trấn Bắc Trưởng Công Chúa”
Ta ngờ ngợ đứng hình mất mấy giây, sau cùng cũng quay lại, nhìn vẻ mặt của hắn cũng không giống đang đùa cho lắm.
Ta đành ngồi lại nói chuyện với hắn: “ Tiểu tử của tỷ ấy sao lại ở chỗ ngươi rồi? Không phải nó lên