Chiếc kiệu đỏ hạ xuống thảm hoa trải dài trước đại điện.
Nhị hoàng tử lúc này xuống ngựa, hướng về phía chiếc kiệu đỡ tân nương của hắn xuống
“ Tân nương xinh đẹp thật đó”
“ Đúng vậy, nghe nói đây là đích nữ Thuần phủ, nàng ta không những hoa nhan nguyệt mạo còn rất hiểu phép tắc”
Ta nghe thấy những lời bàn tán xung quanh mình, lại nhìn Thuần Giang Châu trong bộ hỉ phục.
Dung mạo nàng ấy tuy đã bị phiến quạt che mất nhưng thoáng qua có thể nhìn thấy nét xinh đẹp kia
Mấy lời trao đổi của những quan thần xung quanh bất chợt lọt đến tai ta: “ Nữ nhân này, so với Thái tử phi ngày trước tuy có phần kiều diễm nhưng khí chất thanh cao thì lại không bằng”
“ Đúng vậy, nếu nói tân nương hôm nay diễm mỹ tuyệt luân thì phải nói Thái tử phi ngày trước chính là dương chi bạch ngọc”
Mấy người đang nói này, hình như là mấy vị lúc nãy tới chào hỏi Tứ công chúa mà không nhận ra ta thì phải…
Ta thở dài một hơi, nói ta xinh đẹp nhưng lại không nhận ra ta, thật là tức chết lão nương.
Nhưng nhìn Thuần Giang Châu ta lại nhớ tới bản thân mình ba năm trước, vào tiết xuân đẹp đẽ khoác giá y lên người gả vào trong cung làm Thái Tử Phi
Ta khi ấy gặp mặt Thái Tử mới có vài lần, căn bản còn chẳng có chút ấn tượng nào với hắn, mà nét xinh đẹp khi ấy hiện tại được miêu tả bằng bốn từ “ mỹ nhân đ ẫy đà” của Tứ công chúa.
Cũng chẳng thể trách họ không nhận ra ta là người mà họ đang nói là dương chi bạch ngọc
Nếu để mấy người bọn họ nhận ra, không biết sẽ hài hước như thế nào nữa…
Mấy tiếng nhất bái nhị bái từ đại đường vọng ra, ta thấy Hoàng đế gật đầu tỏ ý rất hài lòng rồi nhìn Hoàng hậu bên cạnh, cũng không biết người nói gì khiến Hoàng hậu mỉm cười
Thời khắc này, Thuần Giang Châu chính thức trở thành Nhị hoàng tử phi.
Giống như ta và Tư Đế trước kia, nắm chặt lấy tay nhau tuyên cáo thiên hạ.
Nếu Tư Đế ở đây, chắc hẳn hắn cũng sẽ nhắc lại với ta về ngày hôm đó
Yến tiệc diễn ra từ sáng sớm tới khi trời chập tối, hoàng hôn phủ bóng lên vạn vật ảm đạm.
Ta rời khỏi yến tiệc, lại chưa muốn hồi cung ngay.
Dù sao ngày hôm nay ta cũng không bị cấm túc ở Đông cung, nếu không ra ngoài thì thật rất uổng phí
Vì thế ta quay lại nhìn An thị vệ, nói với hắn muốn lên thành lầu ngắm cảnh một chút rồi trở về.
An thị vệ mới đầu còn không muốn cho ta đi, nhưng hồi sau Lưu Vãn Khiêm nói chi bằng cứ để cho ta thoải mái tâm trạng một chút, dù sao ta cũng hiếm có dịp để lên trên thành lầu ngắm cảnh
Tại tòa lầu cao nhìn ra phía cổng thành, ta nhìn buổi hoàng hôn đỏ rực hôm nay như ngày ta tiễn Tư Đế ra biên ải.
Trên lầu cao gió lộng, không khí vô cùng mát mẻ, ta dựa vào thành lầu nhìn ra phía bên ngoài
“ Thái Tử phi”
Ta quay đầu lại, nhìn thấy Hàn Trạng nguyên một tay ôm theo Thước Đông tiến lại chỗ ta.
Tiểu tử kia nhìn thấy ta thì liền tươi cười, gọi lớn hai tiếng cô cô
“ Hàn gia, sao ngài lại lên đây, tỷ tỷ không đi cùng với ngài sao?”
“ Nàng ấy ở hôn lễ đang nói chuyện với Hoàng hậu nương nương, còn Thước Đông nhàm chán đòi đi chơi, nên ta mới đưa nhóc lên trên này”
Tần suất ta gặp Hàn Nhậm Luân không nhiều, nhưng mà dù sao hắn cũng là Trạng nguyên, vả lại Trưởng tôn công chúa cũng là gả cho hắn, dù sao cũng phải kính hắn một tiếng Đại huynh.
“ Cô cô, trong bụng cô cô có thật là có một hài nhi hay không”
“ Thật đó, đây là tiểu đệ đệ của Thước Đông đó, nhưng mà hiện tại tiểu đệ đệ này rất nhỏ, đợi khi nào tiểu đệ này lớn lên sẽ để Thước Đông làm biểu huynh nhé”
Nhìn thấy Thước Đông gật đầu vui vẻ, tay còn chọc chọc vào bụng ta để xác nhận.
Sau đó tiểu gia hỏa này lại chạy tới loanh quanh chỗ cung nữ Minh Uyển chơi đùa.
Khi này mới thấy Hàn trạng nguyên lên tiếng: “ Sao Thái tử phi lại biết đó là một thế tử, biết đâu lại là một quận chúa xinh đẹp thì sao?”
“ Ta nghe Hoàng hậu nương nương nói nếu trong thời gian thai kì thèm chua nhiều thì có khả năng cao là một bé trai, nên mới nói như vậy”
Hàn Nhậm Luân bật cười: “ Quả thật lúc mang thai Thước Đông nương tử ta cũng ăn rất nhiều hạnh đào, nàng nói