Sau khi quay về trong cung, ta vẫn còn cảm thấy rất muốn ăn bánh hấp, buổi chiều nay ta còn chưa kịp ăn đã bị kéo về Đông cung.
Tâm trạng vui vẻ hứng thú của ta cũng không còn nữa
Lúc này Lưu Vãn Khiêm bước vào trong cùng An Cảnh Khôi.
Ta nhìn hai người bọn họ bằng vẻ mặt ghét bỏ: “ Các ngươi tới đây làm gì? Không có việc gì thì lui đi nghỉ đi”
An thị vệ không lên tiếng, còn Lưu Vãn Khiêm đối mặt với thái độ kia của ta liền tiến tới đặt xuống chiếc bàn một đ ĩa bánh hấp: “ Chủ tử, người đừng trách chúng nô tài.
An thị vệ cũng là lo lắng cho người nên mới chạy đi tìm người”
Ta nhìn đ ĩa bánh hấp trên bàn.
Không nghĩ tới bọn họ còn có dụng tâm này, ta liếc nhìn An thị vệ một cái, bản thân cũng không còn cảm thấy buồn bực nữa.
Nhưng dẫu sao ta vẫn là Thái Tử phi, là chủ tử của bọn hắn
“ Được rồi, ta hiểu các ngươi lo lắng tới an nguy của ta.
Nếu đã có dụng tâm này thì ngồi xuống ăn với ta đi.
Tiện thể báo cáo tình hình cho ta”
An thị vệ lúc này liền lắc đầu: “ Thái Tử phi tuy ở đây không có ai nhưng nô tài không thể ngồi ăn với người được.
Nô tài mấy hôm trước ở…”
Hắn còn chưa nói xong, ta liền nhét một miếng bánh vào miệng hắn: “ Thử độc cho ta”.
Sau đó ta nhìn ra phía ngoài, một bóng người bên cạnh cửa sổ đang ở đó nghe lén ta nói chuyện.
Ta ra hiệu cho hắn cùng Lưu Vãn Kiêm.
Thấy vậy Lưu thị vệ liền hành lễ, rồi lặng lẽ mở cửa bước ra ngoài.
An thị vệ cũng hiểu ra tình hình, hắn liền rất phối hợp với ta: “ Thái tử phi bánh này là nô tài và Lưu thị vệ đích thân tới Ngự thiện phòng dặn dò ngự trù ở đó, tuyệt đối không thể có độc, người xem…”
Lúc này phía ngoài cửa vọng vào tiếng động.
Có vẻ như Lưu Vãn Khiêm đã bắt được kẻ nghe lén kia, ta liền chạy tới phía cửa lớn xem xét tình hình.
Người dẫn vào là một cung nữ.
Ta cảm thấy có chút ngạc nhiên, sau đó nàng ta vội vàng quỳ xuống trước mặt ta
“ Thái tử phi tha mạng, Thái tử phi xin tha mạng nô tì, nô tì là vừa mới được Minh Uyển dặn dò công việc nên đi ngang qua đây.
Nô tì thật sự không biết gì cả”
“ Ngươi không ở ngoài đó nghe lén bổn cung nói chuyện? An Cảnh Khôi ngươi mau đi gọi Minh Uyển tới đây đối chất”
Ta nghiêm giọng, một lúc sau Minh Uyển cũng được đưa tới, nàng ta vừa vào đã ngơ ngác mà nhìn ta: “ Chủ tử người cho gọi nô tì”
Ta gật đầu, sau đó lại chỉ sang cung nữ bên cạnh: “ Nửa đêm nửa hôm ngươi giao việc gì cho nàng ta?”.
Minh Uyển lúc này mới nhìn sang bên phía cung nữ kia, sau đó ngạc nhiên
“ Chủ tử, dạo gần đây người thường bị thức giấc lúc nửa đêm, nô tì mới kêu vài người đi chuẩn bị chút đồ ăn và thảo dược đem tới tẩm cung.
Vừa nãy quả thật có nói nàng ấy đi lấy đồ”
Cung nữ kia cũng gật đầu nhìn ta: “ Lúc nãy nô tì mới đi lấy thảo dược quay về, nhất thời làm rơi nên đứng lại nhặt, thái tử phi nô tì thật sự không cố ý nghe lén người”
Ta thở dài một hơi.
Sau đó liền nói với Minh Uyển đem ngọc bội ngày hôm trước nhặt được tới, khi miếng ngọc bội được đem tới nàng ta khó hiểu mà nhìn ta.
“ Ngươi có từng nhìn thấy miếng ngọc bội này không?”.
Ta hỏi, nàng ta chăm chú một hồi lâu sau đó liền lắc đầu nhìn ta: “ Nô tì chưa nhìn thấy thứ này bao giờ”
Ta đành hạ lệnh thả người đi, sau đó quay qua nhìn Minh Uyển: “ Ngươi cũng lui đi làm việc của mình đi, xong rồi thì đi nghỉ ngơi.
Thái Tử điện hạ chuẩn bị quay về, chắc chắn mấy ngày tới sẽ vô cùng bận rộn”
Minh Uyển dạ một tiếng rồi lui ra ngoài, Lưu Vãn Khiêm lúc này mới lên tiếng hỏi ta: “ Thái Tử phi, sao người lại cảnh giác như vậy?”
Ta thở dài, rồi đem chuyện phát hiện chủ nhân của miếng ngọc bội này theo dõi ta nói cho hai người bọn họ.
An thị vệ liền nói với ta để hắn đi điều tra số cung nhân ở trong Đông Cung, ta liền lập tức lắc đầu.
Phía ngoài khi này có động, tiếng bước chân đi tới.
Ta liền tiến tới trước phía cửa lớn, người bước vào chính là Tư Đế.
Ta nhìn hắn, lúc hắn đi với lúc hắn quay về quả thật rất khác nhau, hắn trông có vẻ đã hao tâm tổn sức rất nhiều, khiến ta không khỏi chạnh lòng mà chạy tới ôm chặt lấy hắn
Tư Đế cũng mỉm cười, hắn hạ chiếc mũ giáp trên tay xuống, lại ôm chặt lấy ta: “ Ly Tuyết, ta về rồi”
Bao nhiêu cảm