Con đường cuối cùng là vào rừng trúc. Mùa xuân vốn là thời điểm vạn vật sinh sôi nảy nở, nhưng giờ phút này lại hoàn toàn khác.Bên ngoài, Vũ Duyệt và Quân Yên Trúc vẫn đang phi ngựa, nhưng tiếng kêu thảm thiết thường văng vẳng bên tai và mùi máu nhắc nhở bọn họ, đây là con đường dẫn đến tử vong.Đột nhiên một chùm pháo hoa đỏ nở ra trên không, sắc mặt Quân Yên Trúc thay đổi đáng kể, hắn chưa bao giờ hoảng loạn đến thế trước mặt Vũ Duyệt, “Vũ Duyệt, cô đi nhanh lên! Tiếp viện của chúng sẽ đến ngay lập tức, nếu cô không rời đi ngay bây giờ thì sẽ chết ở đây!”“Vậy còn ngài thì sao?” Vũ Duyệt vẫn bình tĩnh, tựa như Quân Yên Trúc đang trò chuyện việc nhà với nàng.“Cô đừng quan tâm đến ta! Ta và cô cơ bản chẳng có quan hệ gì với nhau! Sống hay chết thì liên quan gì đến cô!” Đây là lần đầu tiên Quân Yên Trúc hung dữ với Vũ Duyệt. Vũ Duyệt cũng là lần đầu thấy vẻ mặt dữ tợn như thế của hắn.“Chúng ta là quan hệ thuê mướn.” Nàng nhẹ nhàng nói.Quân Yên Trúc nghe vậy, móc khế ước trong ngực ra rồi xé nát, vẻ mặt dữ tợn, “Bây giờ đã hết. Cô cút đi! Cô đến cảng Nam Hải tìm chủ sự nhận số tiền còn lại, nói tên của ta thì hắn sẽ đưa cho cô!”Hắn thấy Vũ Duyệt không có ý rời đi, lòng nóng như lửa đốt, giọng điệu càng tệ hơn, “Cô lăn! Mau cút đi! Đừng mặt dày ăn vạ ta! Ta không muốn nhìn thấy cô! Cút ngay!”“Quân Yên Trúc.” Vũ Duyệt không bị ảnh hưởng bởi thái độ của hắn, nàng ngước mắt nhìn hắn, “Ngài cho rằng một người với hai bàn tay trắng sẽ sợ chết ư?”“Cô không sợ nhưng ta sợ!” Lớp ngụy trang của Quân Yên Trúc bị tan rã trong nháy mắt, giọng nói run rẩy của hắn quát lên, “Ta sợ cô mất mạng bởi vì sự tò mò đáng chết của ta!”“Ta không sợ, ngài có gì phải sợ. Hơn nữa, ngài đã thề cùng ta sống chết có nhau, ngài bảo ta chạy đi chẳng khác nào vi phạm lời thề” Vũ Duyệt xoay người xuống ngựa, vươn tay về phía Quân Yên Trúc, “Đi nào, bỏ ngựa mà chạy, ngựa là mục tiêu quá lớn.”Quân Yên Trúc giật mình. Hắn nắm chặt tay, hắn biết hiện tại không phải là lúc cãi nhau, nàng nhất quyết không rời đi, hắn chỉ có thể cố hết sức che chở nàng. Hắn xoay người xuống ngựa, kéo tay Vũ Duyệt chạy ngay lập tức. Dọc theo đường đi, Vũ Duyệt rắc rất nhiều côn trùng độc, những thứ này đều do sư phụ dạy nàng dùng máu của mình để nuôi chúng, tuy không muốn nhưng đến lúc này phải đành hy sinh chúng nó.Tiếng kêu thảm thiết ngày càng gần, mùi máu tươi càng ngày càng nồng, môi trường quá ẩm ướt khiến người ta khó thở. Vũ Duyệt đột ngột ngừng lại, nàng buông tay Quân Yên Trúc.“Gần quá sẽ bị đuổi kịp.” Giờ phút này, sự bình tĩnh của nàng khiến người khác sợ hãi.“Cô phải đi hay sao?” Quân Yên Trúc cảm thấy hơi mất mát, nhưng vẫn cười nói: “Chạy nhanh lên, mục tiêu của họ là ta, sẽ không làm tổn thương cô.”Vũ Duyệt không nhúc nhích, chỉ xoay lại, quay lưng về phía Quân Yên Trúc. “Ngài tiếp tục đi thẳng lên phía trước, đừng quay đầu lại.”“Vũ Duyệt! Cô có ý gì?” Quân Yên Trúc đột nhiên bước tới, nắm vai Vũ Duyệt, “Cô muốn chết?”“Không ai muốn chết, ta cũng không.” Gương mặt Vũ Duyệt vô cảm, trong lòng không hề gợn sóng.“Vậy vì sao cô ở đây? Vì sao không chạy?” Quân Yên Trúc quát nàng, sắc mặt hung dữ vô cùng đáng sợ.“Gần quá, ngài sẽ chạy không thoát.” Vũ Duyệt đẩy tay hắn, “Lý trí một chút, ta chạy cùng ngài sẽ trở thành mục tiêu quá lớn, cuối cùng mất hai cái mạng. Ta ở lại giữ chân bọn họ, chỉ cần ngài chạy nhanh là có thể đưa viện binh tới cứu ta, đúng không?”“…” Quân Yên Trúc nắm chặt tay, chưa bao giờ hận bản thân suy nghĩ không chu đáo giống giờ phút này. Hắn cho rằng dẫn theo nhiều ám vệ như vậy, còn có binh lính ở cảng Nam Hải, hắn sẽ an toàn tuyệt đối, nhưng không ngờ đối phương hành động nhanh như vậy, chuẩn bị kỹ càng đến thế. Bọn họ có người chuyên núp trong tối canh chừng, mỗi khi người của hắn có hành động phát tín hiệu sẽ có ngân châm bắn ra ngay lập tức làm tê liệt bàn tay đang cầm pháo tín hiệu, ngăn cản bọn họ kêu cứu.Hắn vốn cũng có một trái pháo tín hiệu trong tay nhưng cũng mắc mưu. Nói đến cùng, hắn là một quan văn, hắn lấy đâu ra tự tin để bảo vệ một cô nương trong sạch xinh đẹp và có nhân cách tốt?“Đừng chần chừ, không muốn ta chết thì chạy nhanh lên.” Tiếng bước chân ngày càng gần, Vũ Duyệt xua tay.“Vũ Duyệt, ta có thể nhìn mặt cô được không?” Thật