Trong phòng họp của đội cảnh sát, Hoắc Minh Tri dùng bút đỏ khoanh tròn bốn lần lên bản đồ Thượng Hải.
"Bắt đầu từ bây giờ, tất cả mọi người phối hợp cùng cảnh sát khu vực, dùng tốc độ nhanh nhất để sắp xếp điều tra bốn khu vực này, xem xét toàn bộ các khách sạn, nhà nghỉ,...tất cả các nơi tương tự. Điều tra các thanh niên tầm 25 tới 30 tuổi, cao xấp xỉ 178cm, bề ngoài đường hoàng, có học thức lễ nghĩa, có nhà ở thành phố này, sinh sống tại khu vực này trong hai tháng qua."
"Rõ!"
"Ma moi gan, tao đi tìm mày đây." Hoắc Minh Tri cầm lấy súng, bước nhanh ra ngoài.
Trong ba giờ tiếp theo, toàn bộ cảnh sát Hải thành đã tổng lực điều tra.
"Ta ở trong thành phố này ngồi đợi, các người có thể tìm được ta sao?"
Gõ xuống dấu chấm câu cuối cùng, Quý Lãng buông mình xuống ghế, thở phào một hơi rồi ngẩng đầu đi nhìn đồng hồ, phát hiện vậy mà đã hai giờ chiều rồi. Anh đã liên tục viết trong hơn năm giờ liền. Lúc viết thì nhập tâm toàn bộ vào câu chuyện nên không để ý thời gian, dừng lại mới cảm thấy cổ tay tê buốt, mười ngón tay nhức mỏi, mệt mỏi tới run run. Đối với Quý Lãng mà nói, quá trình viết truyện là trải qua ác mộng một lần nữa. Để làm quá trình này ngắn hơn, anh mỗi lần bắt đầu viết truyện đều bắt buộc bản thân mình phải viết xong trong một lần duy nhất, như vậy sẽ không phải trải qua lần thứ hai, thứ ba nữa.
Người khác hâm mộ anh có một đôi tay tốc ký cùng linh cảm trời phú, nhưng lại chẳng mấy ai hay, đằng sau đôi tay cùng linh cảm đó chỉ có bất đắc dĩ và áp lực.
Nghỉ ngơi một lát, đợt ngón tay run rẩy khá hơn một chút, Quý Lãng cầm điện thoại, theo thói quen mà lướt đọc bình quận.
"Cái gì mà ta ở trong thành phố này ngồi đợi, các ngươi có thể tìm được ta sao? AAA, quá kiêu ngạo rồi"
"Quá kiêu ngạo rồi +1, alo alo chú cảnh sát, nhanh tới bắt tên biến thái này. Ta phải gọi cho báo đài, nhà gã ở số XX tòa XX khu chung cư XX - đây là địa chỉ tôi vừa bịa ra thôi"
"AAA, tức chết tôi rồi, biến thái chết đi!"
"Biến thái chết đi!"
"Biến thái chết đi!"
...
Sau khi xem bình luận một lúc, Quý Lãng F5 hai lần không thấy bình luận mới, anh cũng lười xem tiếp. Đặt điện thoại xuống, quăng kính mắt ra xa, theo thói quen đi tới sopha ở góc phòng làm việc, muốn nghỉ ngơi một chút.
Bời vì sức lực tiêu hao quá nhiều nên mỗi lần viết xong tiểu thuyết anh đều phải nằm nghỉ vài giờ liền. Tuy rằng mệt mỏi tới mức không thể nào chìm vào giấc ngủ an ổn, nhưng ít ra nằm nghỉ một chút có thể giải tỏa căng thẳng và thư giãn tâm trạng. Chờ lức tỉnh lại thì hai tay tê mỏi của anh có thể dỡ được kha khá rồi.
Quý Lãng một tay đỡ thành sô pha định nằm xuống, bỗng nhiên ánh mắt dựng lại trên mu bàn tay chính mình.
Hình ảnh cô gái đỡ lấy tay anh, chạm khẽ một nụ hôn chúc phúc, cảm giác ấm áp mềm mại đó đột ngột xuất hiện.
"Nhân danh đại Vu sư, chúc phúc."
Đó là lần đầu tiên anh cảm nhận rõ ràng được sự chúc phúc, cảm giác này không khác nào được ngủ một đêm không mộng mị, sáng hôm sau tỉnh lại tinh thần khoan khoái.
Do dự một lát, Quý Lãng thay đổi quyết định, anh quay lại bàn làm việc lầm lấy di động, mở cửa đi xuống dưới lầu.
"Sếp?!" Đám người Đông Vinh Nguyên nhìn thấy Quý Lãng từ trên lầu đi xuống liền ngạc nhiên.
Không đúng, mỗi lần sếp viết chữ xong đều cần nghỉ ngơi bốn năm giờ liền, sao hôm nay viết xong là đi ra luôn rồi.
"Sếp, anh sao đã đi ra rồi?" Có thể dễ dàng nhìn thấy sắc mặt sếp nhà mình so với mọi khi không được tốt, Đông Vinh Nguyên quan tâm hỏi: "Anh có muốn quay lên nghỉ ngơi một lát không?"
"Tôi đói." Quý Lãng nhìn về phía phòng sách, trông thấy Vu Miểu Miểu đang chạy nhanh tới, ánh mắt lấp lánh.
"Xin lỗi sếp, tôi đi mua đồ ăn ngay cho anh đây." Nghe vậy, Đông Vinh Nguyên liền đi ngay ra ngoài.
Ở đây làm việc hơn hai năm, Đông Vinh Nguyên đương nhiên hiểu rõ, mỗi lần hoàn tất một câu chuyện, Quý Lãng sẽ vừa mệt vừa đói. Mọi khi anh ta đều mua cơm về đúng lúc, Quý Lãng vừa dậy là có đồ nóng sốt để ăn. Nhưng hôm nay Quý Lãng lại không như mọi khi, không ngủ mà đi thẳng xuống lầu làm anh không hề chuẩn bị kịp.
"Tướng công ơi anh viết sách xong là xuống tầng liền à? Vậy mà Đông Vinh Nguyên gạt tôi, nói anh mỗi lần viết xong đều phải ngủ một giấc rồi mới xuống, còn không cho tôi lên tìm anh." Vu Miểu Miểu đi tới cạnh Quý Lãng, ảo não nói: "Nếu biết trước thì tôi đã không ăn cơm trưa mà đợi anh xuống rồi cùng ăn."
"Không sao." Quý Lãng vịn lan can, nhấc chân bước xuống bậc thang cuối cùng, bởi vì mệt mỏi mà hơi lảo đảo.
Vu Miểu Miểu hoảng sợ, theo bản năng đỡ lấy tay Quý Lãng. Đỡ rồi Vu Miểu Miểu mới phát hiện, hóa ra tay Quý Lãng đang mơ hồ run rẩy.
"Tướng công." Vu Miểu Miểu cực kỳ đau lòng. Quý Lãng thử rút tay lại mà không được, anh quay đầu nhìn về phía Vu Miểu Miểu, vừa muốn mở miệng kêu cô buông tay ra đã bị cô vừa dìu vừa ôm lấy đi về phía trước.
"Chúng ta đi sang bên kia." không cho Quý Lãng từ chối, Vu Miểu Miểu mang Quý Lãng sang khu đọc sách không xa.
Đám người Bắc Phồn đều khá quan tâm trạng thái sức khỏe của Quý Lãng, nhưng thấy Vu Miểu Miểu đang chăm sóc anh rồi thì cũng sẽ không chạy tới.
"Tôi hiểu tại sao mỗi lần viết xong một câu chuyện thì sếp đều phải ngủ một giấc rồi mới có thể đi xuống được rồi." Đan Tuấn Nghị thở dài, nhìn sếp vừa rồi mà xem, trông y như có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào.
"Tuy rằng tôi đã từng rất ao ước có được tốc độ tay của sếp, nhưng không biết hóa ra phải liều mạng như thế." Bắc Phồn nói.
“Đúng vậy, làm gì mà phải vội vàng cố gắng một ngày là phải xong như thế, đăng thành nhiều kỳ cũng ổn mà." Dịch Quan nói.
Tuy rằng với tư cách là độc giả, khi đọc truyện đều mong tác giả có thể một lần viết xong hết luôn, nhưng chứng kiến trạng thái kiệt sức của Quý Lãng làm cậu đột nhiên cảm thấy truyện đăng thành nhiều kỳ cũng được.
Bên này, Vu Miểu Miểu đỡ Quý Lãng tới khu đọc sách, để anh ngồi xuống còn mình thì chạy sang phòng trà lấy một ly nước ấm.
"Tướng công ơi, anh uống nước trước đi." Quý Lãng môi khô khốc, vừa nhìn thấy nước mới thấy khát khô họng.
Quý Lãng im lặng nhìn cốc nước kia mà không đỡ lấy.
"Tướng công ơi?"
"Tay tôi run quá, không cầm được." Quý Lãng lên tiếng
"Vậy để tôi cầm cho anh uống?" Vu Miểu Miểu cầm cốc nước đưa sang, Quý Lãng nhíu mày, không thích mà quay đầu đi.
Cô bé này, đêm qua không phải rất có thông minh nhanh nhẹn đấy sao? Sao hôm này ngốc như vậy?
"Thôi được rồi, để tôi lên trên tầng nghỉ ngơi." Quý Lãng hơi bực bội mà đứng dậy, muốn đi lên tầng.
"Anh không phải vừa nói đang đói sao?" Vu Miểu Miểu lo lắng: "Ăn cơm xong rồi hãy lên, không thì đang đói bụng thì nghỉ ngơi cũng không hay."
"Đau đầu, tôi chẳng thiết ăn." Quý Lãng nói
Đến nhức đầu cũng nói ra rồi, cô nương ơi có thể nghĩ ra cái gì chưa.
"Anh nhức đầu nữa á?"
Quý Lãng đứng im không nói gì
"Vậy..." Vu Miểu Miểu thận trọng nhìn sang Quý Lãng, "Em lại làm một lần giống hôm qua, được không?"
Cuối cùng cũng nghĩ ra.
Quý Lãng sắc mặt vừa tốt lên liền lập tức đen lại. Cái gì gọi là "làm một lần giống hôm qua", mấy lời này nói sao nghe không được tình nguyện. Nhưng không tình nguyện thì không tình nguyện, Quý Lãng không phản đối mà cứ thế rời đi.
Vu Miểu Miểu là một tiểu quỷ thông minh nhanh trí, lúc này nhìn là hiểu ra luôn, tướng công mình đang ngượng ngùng đây mà, không phản đối tức là đồng ý đó.
"Tướng công ơi, anh ngồi xuống đây." Vu Miểu Miểu kéo Quý Lãng ngồi xuống sa lông.
Quý Lãng tỏ vẻ không quá tình nguyện ngồi xuống.
"Tình trạng hiện tại của anh còn nghiêm trọng hơn hôm qua. Tôi chúc phúc qua mu bàn tay có vẻ không có nhiều hiệu quả. Tôi… tôi có thể chúc phúc trên trán anh không?" Vu Miểu Miểu mở to đôi mắt trong veo mà tha thiết nhìn Quý Lãng, đôi mắt lấp lánh, tràn đầy mong chờ và có chút chột dạ.
Bình tĩnh nào tôi ơi, sư phụ từng nói rồi, gia tộc Vu sư mình có con át chủ bài này, chỉ cần bản thân không thừa nhận thì sẽ không ai biết là mình đi "dê" người ta.
Quý Lãng nghe xong, hơi do dự một chút, anh trước giờ không thích cùng người khác tiếp xúc gần như vậy, tay và lưng đã là quá mức rồi, giờ lại còn hôn trán?
Vu Miểu Miểu nhìn thấy Quý Lãng trên mặt hơi không tình nguyện, sợ anh không đồng ý, không đợi Quý Lãng nói gì đã trực tiếp tiến lại gần. Thừa lúc Quý Lãng còn chưa kịp phản ứng đã hôn lên giữa trán anh.
Quý Lãng đột nhiên cảm thấy trên trán ấm áp, sau đấy đã nghe thấy tiếng Vu Miểu Miểu nhu hòa mà chúc phúc: "Nhân danh đại Vu sư, chúc phúc."
Vừa dứt lời, một luồng sức mạnh ấm áp quen thuộc tràn tới, hóa giải mọi mệt mỏi của anh.
Quý Lãng kinh ngạc nhìn qua Vu Miểu Miểu, nhất thời không biết hình dung cảm giác này như thế nào. Còn Vu Miểu Miểu thì né tránh ánh mắt anh, trong lòng cô ảo
não. Không xong rồi, vừa rồi vội vội vàng vàng quên luôn đọc chú ngữ trước rồi, hy vọng anh ý không phát hiện.
Sức mạnh của vu sư là dựa vào chú ngữ mà hình thành, tối hôm qua cô cũng có đọc chú ngữ trước, nhưng vừa rồi cô lại hôn trước rồi mới nói.
"Khụ~~" một tiếng ho nhẹ được truyền tới từ phía bên cạnh, hai người quay lại nhìn, chỉ thấy Đông Vinh Nguyên đang mang theo hộp đồ ăn đang đứng ở phía sau, sắc mặt kỳ dị mà nhìn hai người.
"Ơ ờm, tôi cũng không muốn quấy rầy hai người, cơ mà...mì mà không ăn ngay sẽ bị trương mất." Đông Vinh Nguyên sợ Quý Lãng đói nên mua đồ ăn chế biến nhanh nhất mà cũng dễ tiêu hóa - mỳ sợi.
Quý Lãng trông thấy Đông Vinh Nguyên rồi nhớ tới tình cảnh vừa rồi, sắc mặt bắt đầu âm trầm.
Vu Miểu Miểu thì đang chỉ ước lúc này có người để dời đi sự chú ý của Quý Lãng, Đông Vinh Nguyên xuất hiện quá đúng lúc. Cô chạy qua cầm lấy hộp mỳ, đưa cho Quý Lãng, "Tướng công ơi, ăn đi."
Quý Lãng đúng là đang đói bụng, nên cũng nhận lấy đôi đũa mà bắt đầu ăn.
Ăn cơm xong, Quý Lãng quay lại trên tầng, định nghỉ ngơi tầm hai đến ba giờ nữa. Nhưng anh vừa mới tới bậc cầu thang lại nghe thấy người phía sau tức giận cãi vã.
"Sao tự dưng bị ẩn hết vậy?"
"Cũng không phải vi phạm bản quyền, bị ẩn hết rồi."
"Sao lại như vậy, truyện sếp viết hay như vậy, vất vả lắm mới xong, giờ bị ẩn hết luôn."
"Xảy ra chuyện gì?" Quý Lãng hỏi
"Sếp?" Bắc Phồn tức giận mà nói: "Tiểu thuyết anh vừa viết xong bị web ẩn rồi."
Quý Lãng nghe thấy xong nhưng lại không có phản ứng gì quá lớn. Truyện anh viết vốn là đề tài mẫn cảm, việc bị ẩn vốn là trong dự liệu rồi.
"Muốn ẩn thì ẩn đi." Quý Lãng không để ý mà nói.
"Đáng ghét thật." Dù Quý Lãng không để ý nhưng mấy người còn khác lại tức giận bất bình y như truyện của chính mình bị ẩn đi vậy.
"Mấy cậu hôm nay kịch bản viết xong rồi sao?" Quý Lãng chợt hỏi, ba người vốn sắc mặt đang tức giận liền trở nên tái xám, ảo não, bọn họ đang vào trong group fan xem họ phân tích thuyết âm mưu các thứ, quên luôn việc sửa kịch bản.
"Sáng sớm ngày mai đặt thành quả lên mặt bàn tôi nhé." Nói xong Quý Lãng quay người qua khu phòng đọc, định gọi Vu Miểu Miểu cùng về.
"Vâng!" Ba người hết hồn đáp ngay, không thể tin được sếp còn cho bọn họ một cơ hội.
Lúc này, cửa phòng làm việc vang lên tiếng đập dồn dập.
"Cảnh sát Hoắc, anh tới tìm tiểu Bắc sao?" Nhìn thấy người tới là ai, Đông Vinh Nguyên lên tiếng chào hỏi.
"Không, tôi tới gặp Quý Lãng." Hoắc Minh Tri nói.
Nghe thấy tên mình, Quý Lãng quay người lại nhìn về phía cửa.
Hoắc Minh Tri cũng thấy Quý Lãng, trực tiếp đi vào, đứng ở trước mặt Quý Lãng mà nói: "Tôi tới đây nói lời cảm ơn, chúng tôi bắt được Lâm Uy rồi."
Quý Lãng sắc mặt không đổi, tỏ ra không hiểu: "Anh bắt được ai thì liên quan gì tới tôi."
"Xin lỗi, tôi chưa nói rõ. Tôi bắt được Lâm Uy chính là nhờ vào "ma moi gan"." Hoắc Minh Tri giải thích
"Cái gì?" Bốn tiếng cùng lúc hô lên, trăm miệng một lời, là bốn người Đông Vinh Nguyên. Bốn người họ lúc này đều chạy ra, không dám tin nhìn Hoắc Minh Tri, đồng thời não bắt đầu chạy hết công suất, tràn đầy nghi vấn.
"Ma moi gan" đột nhiên bắt được rồi? Bắt được xong đội trưởng Hoắc còn đích thân tới đây thông báo cho sếp bọn họ? Rồi còn cả nói lời cảm ơn nữa.
"Thì liên quan gì tới tôi." Quý Lãng nói.
Hoắc Minh Tri cười tiếp tục nói: "Có thể bắt được "ma moi gan" là nhờ vào suy luận của cậu. Trong truyện của cậu nói, "ma moi gan" vì che giấu hành tung mà lúc chọn mục tiêu ra tay sẽ cố gắng chọn những người không hề liên quan gì tới mình. Hải thành quá lớn, tên đó gây án ở các khu vực phân tán nhau, hơn nữa gã ở nơi gây án còn cần chuẩn bị rất nhiều thứ, cho nên không thể hoàn thành chỉ trong vòng một ngày được. Vì vậy sau khi xác định xong mục tiêu, gã nhất định sẽ phải theo dõi hoàn cảnh sinh hoạt xung quanh nạn nhân một thời gian, như vậy nhất định hẳn phải ở gần đấy."
"Vì để không làm cho bị hoài nghi, gã nhất định sẽ có một chỗ ở hợp pháp. Từ suy nghĩ này, chúng tôi điều tra rồi loại bỏ được tất cả các khách sạn, nhà nghỉ xung quanh. Nhưng còn nhà cho thuê nữa, rất nhanh sau đấy đã khoanh vùng được Lâm Uy."
"Gã ta là người duy nhất ở Hải thành rõ ràng có nhà riêng, công việc cũng không yêu cầu đi công tác, nhưng lại cứ hai tháng lại đi thuê nhà một lần. Đồng thời gã ta còn có một người bạn gái đã khỏi bệnh viêm gan. Mà một người bạn của cô gái này lại có những ghi chép về việc sau khi trị khỏi bệnh cô ấy vẫn có những khoảng thời gian trường kỳ tiếp tục đi khám và chữa bệnh. Sau khi tôi tìm được cô bạn này, tại trong túi cô ấy tìm được một lọ thuốc, đưa đi kiểm nghiệm, kiểm tra đo lường DNA vẫn chưa hoàn thành như đã xác định được thành phần của gan người."
"Các anh phá án như thế nào tôi không có hứng thú muốn biết đâu." Quý Lãng nói.
"Vậy sao? Tôi còn tưởng rằng câu cuối cùng ở trong tiểu thuyết kia của anh là nói cho tôi nghe cơ đấy." Hoắc Minh Tri cười nói.
Quý Lãng cười lạnh: "Là tự anh nghĩ vậy thôi."
"Có lẽ là vậy đi. tóm lại là không có trợ giúp của cậu chúng tôi chắc không thể bắt được "ma moi gan" nhanh như vậy." Hoắc Minh Tri tiếp tục nói: "Đúng rồi, tiểu thuyết kia của cậu bị ẩn rồi nhỉ. Tình tiết quá nhạy cảm, cân nhắc tới mức ảnh hướng đành phải ẩn đi thôi. Nhưng đội chúng tôi có một khoản dành cho chuyên gia cố vấn, khoản năm vạn tệ, tuy rằng chắc vẫn kém tiền nhuận bút của cậu, nhưng có méo mó vẫn hơn không."
"Ai là cố vấn của các anh." Quý Lãng không vui nói.
"Xem ra cậu không muốn nhận khoản này, không sao, tôi chuyển qua mục khen thường cũng được. Cơ mà chắc cậu không đến mức vì tôi tặng thưởng mà đóng luôn chuyên mục đó chứ." Hoắc Minh Tri cười cười.
"..." Quý Lãng.
“Tuy rằng cậu không muốn thừa nhận, nhưng tôi thay mặt cho đội cảnh sát hình sự cùng với gia đình bốn bị nạn nhân, muốn nói với cậu một câu, cám ơn." Hoắc Minh Tri nói
"Tôi nhắc lại lần nữa, tôi viết tiểu thuyết này là vì chính bản thân muốn viết, không phải vì các anh." Quý Lãng nhấn mạnh
"Tôi hiểu rồi, cậu vì "ma moi gan" nhắm mục tiêu tới người bên cạnh cậu đúng không. Nói lời cảm ơn xong rồi, tôi trở về tiếp tục thẩm vấn đây, chào cậu." Nói xong Hoắc Minh Tri quay người rời đi.
"Vô nghĩa." Tự cho bản thân mình là đúng.
Quý Lãng xoay người, đang muốn gọi Vu Miểu Miểu cùng đi thì thấy Bắc Phồn xông tới trước mặt, nom bộ sắp khóc tới nơi.
Quý Lãng theo bản năng mà lùi lại một bước, nhưng vẫn chậm, Bắc Phồn ôm chầm lắm anh mà gào lên: "Sếp, tôi không biết hóa ra anh là vì tôi? Vì tôi mà đi đối đầu với "ma moi gan". Ngoài mẹ ra cũng chưa có ai đối tốt với tôi như vậy. Uhuhu sếp ơi, tôi xin thề, sau này sẽ chăm chỉ hăng say chuyên cần làm việc, cả đời làm việc cho anh, quyết không xin nghỉ. Tuy rằng, tôi không có cách nào báo đáp anh..."
"Buông ra!" Quý Lãng sắc mặt đen lại
Hai người này đúng là chỉ giỏi tự tưởng tượng.