Nghe Đông Vĩnh Nguyên kể lại toàn bộ những sự việc đã xảy ra, Quý Lãng ngây trong một khoảng thời gian rất lâu trước bàn làm việc, trong đầu dường như đang suy nghĩ rất nhiều chuyện, nhưng lại cảm thấy đầu óc trống rỗng không nhớ được gì cả.
Đây không phải là lần đầu tiên Vu Miểu Miểu bảo vệ anh, ngày thứ hai kể từ lúc hai người gặp mặt, cảnh sát thành phố nói trông anh không giống người tốt, vì vậy muốn xem thẻ căn cước của anh. Chuyện này anh gặp mãi nên cũng thành quen rồi, đến nỗi anh cũng không cảm thấy có gì đó không đúng. Nhưng Vu Miểu Miểu lại vô cùng tức giận mà xông lên đạp cho viên cảnh sát kia một cái thật mạnh.
“Anh mới trông không giống người tốt ấy.” Vừa hung dữ mà lại vừa yếu ớt.
Lúc đó anh chỉ cảm thấy Vu Miểu Miểu có chút trẻ con. Một câu nói mà thôi, vậy mà cũng phải mắng lại cho được. Nhưng cũng chính vì câu nói này mà anh có thêm một chút hảo cảm với Vu Miểu Miểu. Tuy rằng chỉ là một câu nói, nhưng đây là lần đầu tiên mắng lại giúp anh.
Sau đó còn có người của giới Huyền Học đến gây phiền phức cho anh, cũng là Vu Miểu Miểu giúp anh đánh cho người đó chạy mất. Nói đến giới Huyền Học, anh làm thế nào mà có mối liên hệ với bọn họ nhỉ?
Từ lúc anh bắt đầu có ký ức thì cũng bắt đầu mơ thấy ác mộng, lúc đó anh vẫn chưa biết mình là một Mộng Yểm. Chỉ là vô cùng không hiểu rằng tại sao mình lại luôn luôn mơ thấy ác mộng. Sau này khi dần dần lớn lên, ác mộng cũng mỗi ngày một nhiều. Ngày này qua ngày khác, dưới sự tích góp từng chút một của ác mộng, lệ khí cũng đã chất chứa tràn đầy cơ thể anh, anh cũng bỗng nhiên trở thành đối tượng được tà ma quỷ hồn nhòm ngó. Bởi vì lệ khí tràn đầy xung quanh anh có thể khiến cho những tà ma lệ quỷ này trở nên mạnh hơn trước.
Khi anh mười tuổi, có một con lệ quỷ mặt mũi hung tợn muốn chiếm đoạt lấy an. Lúc đó anh vô cùng sợ hãi, nắm lấy người qua đường, nói rằng có một con lệ quỷ muốn nuốt lấy anh. Nhưng người qua đường không nhìn thấy lệ quỷ, còn tưởng là anh bị bệnh. Họ hỏi anh nhà ở đâu, có thể đưa anh về nhà.
Lúc đó anh nào dám về nhà. Nếu như lệ quỷ ăn anh vào bụng xong rồi lại ăn bố mẹ anh thì làm thế nào? Quý Lãng đẩy người qua đường ra rồi bỏ chạy, chạy đến một rừng cây xa lạ, con lệ quỷ mặt mày hung tợn kia luôn luôn đi theo anh, dường như cũng đang chờ đợi cơ hội này. Lệ quỷ thấy xung quanh cuối cùng cũng không còn người nữa, vươn móng tay màu xanh đen dài đến hơn mười centimet ra quét về phía cổ của anh, anh sợ hãi đến mức nhắm hai mắt lại.
Những việc sau đó anh không nhớ rõ, cũng không biết tại sao mình lại hôn mê bất tỉnh. Đợi đến khi tỉnh dậy thì bên cạnh có thêm một ông già mặc áo đạo bào. Anh cứ tưởng rằng ông đạo sĩ này đã cứu mình nên đứng lên cảm ơn. Kết quả đạo sĩ kia lại nói rằng lệ quỷ đó không phải do ông ta giết. Lúc ông ta đuổi kịp đến đây thì nó đã bị lệ khí xung quanh anh nuốt chửng rồi.
Lão đạo sĩ kia nói lúc anh hôn mê, trên người anh có một con quái vật vô cùng to lớn xuất hiện, nuốt lấy con lệ quỷ mặt xanh nanh vàng kia. Đó là một con lệ quỷ đã gần ba trăm năm, cực kì hung hãn.
“Con à, có phải con thường xuyên mơ thấy ác mộng không?” Lão đạo sĩ hỏi anh.
“Vâng. Đạo trưởng, người có thể khiến con không mơ thấy ác mộng nữa được không?” Lúc đó Quý Lãng rất kích động. Vị đạo trưởng này chỉ nhìn qua một cái là thấy được điều khác thường trên cơ thể anh, cũng có thể nhìn thấy con lệ quỷ đó, có lẽ ông ta có cách chữa khỏi cho mình.
Lão đạo sĩ dùng ánh mắt phức tạp nhìn anh rất lâu, giống như là đang xác định điều gì đó, sau đó thở dài một cái, không nói gì mà rời đi. Nửa tháng sau, lão đạo sĩ đó lại đột nhiên xuất hiện trước cổng trường của anh, gọi anh đứng lại rồi nói chuyện với anh một hồi.
“Con là Mộng Yểm chuyển thế, ác mộng là bản năng của con, trên thế gian này không có bất kì cách nào có thể ngăn cản con đi vào ác mộng. Con càng trở nên lớn mạnh thì sẽ gặp ác mộng càng nhiều. Vì vậy tuyệt đối không thể để năng lực của con trở nên mạnh mẽ. Nếu không....con sẽ biến thành ác mộng của người đời.”
Lúc đó Quý Lãng không hề hiểu được ý của những câu nói này. Nhưng từ đó trở đi, xung quanh anh luôn xuất hiện một số người của giới Huyền Học. Bọn họ luôn dùng những ánh mắt quan sát giống nhau để nhìn chằm chằm vào anh. Lâu dần, Quý Lãng cũng bắt đầu hiểu ra được, giới Huyền Học đang ngăn chặn anh trở thành ác mộng của mọi người.
Sẽ không có ai thích cảm giác bị người ta theo dõi, nhưng anh là một Mộng Yểm, lại còn là ác mộng của người đời. Cũng giống như một con dao đang treo trên đầu của những người khác, một khi không cẩn thận thì sẽ rơi xuống. Nếu như đổi lại là anh, nhìn thấy một con dao đang treo trên đầu mình như vậy, có lẽ thỉnh thoảng cũng sẽ nhìn một chút.
Quý Lãng cứ như vậy mà cố gắng thuyết phục bản thân mình, vậy nên khi cảnh sát muốn xem thẻ căn cước của anh, khi người của giới Huyền Học bày ra
vẻ mặt bất thiện với anh, miệng thì nói toàn lời ác ý, khi tà ma lệ quỷ tiến lại gần anh...anh đều cố gắng khiến mình trở nên tê dại. Bởi nếu không như vậy, anh...anh cũng không biết rằng mình sẽ biến thành cái gì.
Có vô số đêm sau khi mất khống chế, đầu anh lại đau như nứt toác ra. Anh đều dứt khoát mà không áp chế nữa, khiến cho năng lực của Mộng Yểm tăng lên, muốn thế làm thế nào thì làm. Người đời cũng đâu có đối xử tử tế gì với anh, anh việc gì phải tận lực chống đỡ vì bọn họ chứ? Nhưng trong lòng Quý Lãng lại hiểu rõ hơn bất kì ai rằng, một khi để cho năng lực của Mộng Yểm tăng lên một cách mất kiểm soát thì người đầu tiên chết sẽ là bản thân mình, vì anh căn bản không thể nắm giữ được năng lực của Mộng Yểm trong tay.
Hoặc là sống trong sự giám sát của giới Huyền Học, hoặc là bị Mộng Yểm chiếm đoạt thần chí? Sự lựa chọn này quá khó khăn rồi. Anh đứng giữa hai sự lựa chọn mà giằng co, khó chịu mà kiềm chế sống đến tận bây giờ. Đến tận lúc này vẫn không biết thứ mình muốn rốt cuộc là gì? Vì vậy nên tính cách của anh cổ quái, âm tình bất định, miệng lưỡi độc ác mặt mày lạnh lùng. Bản thân sống không được vui vẻ nên cũng muốn để những người xung quanh sống không vui.
Nhưng hóa ra cũng có người quan tâm anh sống có vui vẻ hay không, cũng có người không nhịn được việc người khác nói một câu không tốt về anh, cũng có người vì anh mà liều mạng chiến đấu.
“Sếp?” Bắc Phồn đang định mang kịch bản mà mình đã sửa xong lên lầu, vừa đứng dậy thì nhìn thấy Quý Lãng từ bên trên đi xuống.
Quý Lãng dường như không nhìn thấy cậu ta, lao qua bên người cậu ta như một cơn gió, sau đó lại đi qua nơi làm việc của Đan Tuấn Nghị và Dịch Quan, đi thẳng nên chỗ đọc sách của Vu Miểu Miểu.
Vị trí của nơi đọc sách có một cái cửa sổ rất to, buổi trưa sẽ có ánh nắng mặt trời chiếu vào, vừa vặn chiếu lên tay vịn của sofa. Mỗi ngày, việc đầu tiên mà Vu Miểu Miểu làm sau khi đến phòng làm việc chính là đặt búp bê lời nguyền lên bệ cửa sổ phơi nắng. Đợi đến buổi chiều mặt trời chuyển đổi vị trí thì lại đem búp bê sang một bên có ánh nắng chiều khác để phơi nắng.
Lúc này Vu Miểu Miểu đang định đổi vị trí cho búp bê lời nguyền. Cô lấy búp bê từ trên bệ cửa sổ xuống, vừa quay người lại thì thấy Quý Lãng không biết đã đứng ở phía sau cô từ lúc nào.
“Tướng công, anh tìm tôi à?” Nếu như không phải có chuyện tìm mình thì Quý Lãng rất ít khi đến nơi đọc sách.
“Tối hôm qua cô đánh nhau với người khác à?” Quý Lãng hỏi.
Vu Miểu Miểu nhất thời mày liễu dựng lên, hai mắt trừng trừng, tức giận nói: “Có phải bọn họ lại tìm anh không? Có phải bọn họ vẫn còn muốn bắt anh không? Xem ra lời nguyền tối qua vẫn chưa đủ ác độc. Búp bê, lần sau chúng ta phải dùng lời nguyền ác độc hơn nữa...”
Lời phía sau của Vu Miểu Miểu không thể nói hết, bởi vì Quý Lãng đột nhiên đến gần đem cô vào lòng ôm thật chặt.
“Tướng công?” Vu Miểu Miểu bị dọa sợ, búp bê trong tay cầm không chắc liền rơi xuống mặt đất.
Búp bê lời nguyền là một con búp bê có tính cách tốt, bị quăng đi cũng không tức giận, vui vẻ đến mặt mày cong lên. Sau đó dường như là nghĩ đến điều gì, hai cái tay nho nhỏ đột nhiên nâng lên che lấy mặt.
Ai ya, không được nhìn không được nhìn.
Vu Miểu Miểu đầu tiên có chút kinh ngạc, đợi đến khi phản ứng lại thì ngọt ngào ôm lấy eo của tướng công nhà mình. Cô đang cảm nhận cái ôm hiếm có của tướng công nhà mình một cách tinh tế thì bỗng nhiên...
“Đồ ăn ship đến rồi đây, pizza của khách hàng ‘Tất thắng’..”
Quý Lãng chợt hoàn hồn, quay đầu qua nhìn. Chỉ thấy anh shipper đang cầm hộp pizza đứng ở cửa nhìn bọn họ. Mà phía sau bọn họ, ba người trong phòng làm việc đang vội vàng chạy ra phía sau giá để đồ để trốn. Nhưng giá để đồ trống rỗng sao có thể che được thân hình to lớn của bọn học chứ?
“Ai gọi pizza vậy?” Bắc Phồn không kìm được mà mắng: “Mới ăn bữa trưa chưa được bao lâu mà còn gọi pizza. Muốn ăn đến chết hả?”
Đúng là phá hỏng bầu không khí, quả thực là muốn chết.
“Không phải tôi gọi.” Dịch Quan nói.
“Cũng không phải tôi gọi.” Đan Tuấn Nghị nói.
“......” Ba người bỗng nhiên có một dự cảm xấu.
“Tôi gọi đấy. Bữa trưa tôi ăn chưa no.” Vu Miểu Miểu lặng lẽ giơ tay, sau đó có chút u oán quay sang nói với anh shipper: “Anh trai, anh không thể đưa đến muộn vài phút sao?”
“Vậy tôi...không phải sẽ quá giờ sao? Sẽ bị phạt tiền đó.” Anh shipper mờ mịt đáp.