Giá khác?
Nghe vậy, Tang Thiên đang căng thẳng cũng buông lỏng được một chút, ông không sợ Vu Miểu Miểu ra điều kiện, ông chỉ sợ Vu Miểu Miểu không đồng ý thôi: "Mời nói."
"Tiền thù lao tăng gấp đôi, phải tăng thêm một phần mười tài sản cá nhân nữa." Vu Miểu Miểu dựng thẳng một đầu ngón tay, không cho phép trả giá thêm nữa.
Tang Thiên có hơi ngẩn người, ông không ngờ Vu Miểu Miểu chỉ ra điều kiện tăng gấp đôi tiền thù lao mà thôi, ông còn tưởng rằng đối phương sẽ nhân cơ hội này ra chút yêu cầu gì đó liên quan tới hiệp hội. Dù sao ông cũng là hội trưởng phân hội, mà quan hệ giữa Mộng Yểm và hiệp hội lại có chút tế nhị.
"Sao vậy, ông không đồng ý?" Vu Miểu Miểu thấy vẻ mặt ông không đúng lắm, tưởng rằng ông đang chê đắt.
"Dượng." Đông Vĩnh Nguyên vội vàng lên tiếng nhắc nhở dượng mình, anh ta nhìn ra sự không vui từ vẻ mặt của Vu Miểu Miểu.
"Không phải, tôi đồng ý chứ." Tang Thiên lấy lại tinh thần, không chút nghĩ ngợi đồng ý luôn: "Vậy phiền hai vị rồi."
Chuyện làm ăn này xem như đã bàn xong.
Quý Lãng nhìn về phía Vu Miểu Miểu, thấy Vu Miểu Miểu gật đầu với anh, sau đó mới quay lại bên cạnh trận pháp. Hành vi cắn nuốt lệ khí vừa rồi của anh là làm trong vô thức, nhưng Quý Lãng đã lờ mờ nắm được quá trình cắn nuốt rồi, anh nhớ lại một chút, rồi học theo lại dáng đứng lúc trước, tập trung chú ý vào đám lệ khí.
Nghĩ sao làm vậy, sức mạnh Mộng Yểm quanh thân Quý Lãng đột nhiên bị xao động, vặn vẹo đánh tới đám lệ khí. Có lẽ vì lần này Quý Lãng đã nhận thức được, nên trong quá trình sức mạnh Mộng Yểm vặn vẹo đã sinh ra chút biến hóa.
Lúc trước làm vậy, khi sức mạnh Mộng Yểm cắn nuốt lệ khí, đã hóa thành một trận sương dày trực tiếp cuốn lấy đám lệ khí, cực kỳ giống mấy luồng gió yêu quái cuốn Đường Tăng đi trong truyện Tây Du ký. Nhưng lúc này, sức mạnh Mộng Yểm bỗng ngưng tự thành hình dạng bàn tay, cái tay đó vươn ra từ sau lưng Quý Lãng, nhẹ nhàng nắm lấy đám lệ khí ở phía trên trận pháp.
Quý Lãng nghĩ ngợi một chút, lập tức thử làm ra hành động nắm chặt tay, sau đó bàn tay Mộng Yểm kia cũng làm động tác y như vậy, "Bụp" một cái, đám lệ khí bị tay Mộng Yểm bóp nát, khi mở lòng bàn tay ra, chỉ còn lại một chùm sáng mang màu máu nhỏ bằng một trái bóng bàn.
"Là oán khí." Vu Miểu Miểu liếc mắt một cái đã nhận ra được, đó là oán khí nằm ẩn bên trong lệ khí, từ oán hận của con lệ quỷ trăm năm sau khi chết biến thành.
Quý Lãng không thích oán khí kia, sức mạnh Mộng Yểm hình như cũng không muốn hấp thụ oán khí đó, nhưng giết chết thì được. Quý Lãng đang muốn nắm chặt tay lại để giết chết đám khí màu máu đó, bỗng nhiên cảm thấy có con gì đó ôm lấy cẳng chân mình.
Quý Lãng ngẩn ra, sau đó cúi đầu, phát hiện ra đó là búp bê nguyền rủa. Búp bê nguyền rủa đang tha thiết cào xé trên đùi anh, nó ngửa đầu, cười không ra tiếng với anh.
Quý Lãng giật mình, giống như hiểu được: "Mày muốn?"
Nụ cười trên mặt búp bê nguyền rủa ngày càng lớn, không ngừng gật đầu, sau đó hình như nó cảm thấy gật đầu thôi thì vẫn chưa đủ, đột nhiên phun ra một tràng cười sang sảng.
Quý Lãng nghe hiểu được tràng cười này, là đang nói cảm ơn. Nhưng Quý Lãng không lập tức đem oán khí trong tay đưa cho búp bê nguyền rủa, mà đi hỏi ý kiến Vu Miểu Miểu trước: "Nó ăn được không?"
"Ăn được." Vu Miểu Miểu cũng hơi ngạc nhiên, búp bê nguyền rủa này ngoại trừ cô ra thì chưa từng chủ động cầu xin người khác cái gì. Giờ nó lại mạnh dạn với tướng công như vậy, mặt còn mang theo vẻ lấy lòng, đúng đúng thật là... không hổ là búp bê mà cô nuôi.
Thấy Vu Miểu Miểu gật đầu, Quý Lãng mới lật tay một cái, ném đám oán khí kia xuống, búp bê nguyền rủa sớm đã mở rộng miệng chờ sẵn. Còn chưa đợi đến lúc đám oán khí kia rớt xuống mặt đất, mới rơi được nửa đường thì nó đã nhảy lên, ngậm một cái rồi nuốt xuống.
Từ đó, lệ khí và oán khí trong linh hồn Bạch Giai Nghiên đã hoàn toàn bị tiêu tan, vạch đen nối giữa hai người cũng lập tức biến mất, Vu Miểu Miểu cũng thu vu lực lại, rút trận pháp về.
"Giai Nghiên." Vạch đen giữa hai vợ chồng ông vừa biến mất thì Tang Thiên đã khẩn trương chạy vọt tới bên cạnh vợ mình, kiểm tra một lượt từ trên xuống dưới, giống như sợ rằng những chuyện vừa mới xảy ra chỉ là mơ: "Em không sao chứ, em thật sự không sao chứ."
"Em không sao." Bạch Giai Nghiên cũng rất kích động, nếu không phải vì đang có người ngoài ở đây, bà đã nhào vào lòng chồng mình, khóc một trận thật lớn.
Trong lúc một nhà Tang Thiên đang xúc động, Vu Miểu Miểu ở bên cạnh bỗng nhiên ngáp một cái, thời gian thi triển bí thuật vượt quá dự kiến của cô, cô sử dụng hơi nhiều vu lực, sự mệt mỏi bao phủ quanh người, hóa thành từng đợt đánh úp lên người cô.
Quý Lãng thấy Vu Miểu Miểu đã mệt mỏi rã rời, theo thói quen nhìn thoáng qua đồng hồ, sau đó nhíu mày nhìn lướt qua Đông Vĩnh Nguyên.
Đông Vĩnh Nguyên nhìn thấy hết cảnh này thì trong lòng run lên, vội vàng chen ngang vào gia đình dì nhỏ vẫn còn đang xúc động: "Dì nhỏ, dượng, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta đi thôi. Đêm nay cứ về ngủ một giấc cho thật đã trước đã, rồi ngày mai chúng ta mang dì nhỏ đến bệnh viện kiểm tra sau."
"Đúng, con nói rất đúng." Tang Thiên ổn định cảm xúc lại, xoay người nhìn về phía Vu Miểu Miểu và Quý Lãng rồi nói: "Cảm ơn hai người đã chữa trị cho Giai Nghiên, chuyện hôm nay xem như tôi thiếu hai người một ân tình."
Vu Miểu Miểu đang muốn trả lời lại, đột nhiên bị một giọng nói khác đoạt lấy trước.
"Mày muốn chết à?!"
Thâm độc, lạnh như băng, đầy sự độc ác, nhưng lại quá non nớt.
"Đau đớn không? Tuyệt vọng không? A há há há há..." Giọng nói này tiếp tục vang lên.
Yên tĩnh.
Mọi người im lặng cùng nhìn xuống mặt đất ở gần đó, có một con búp bê nguyền rủa đang tự mình xoay tròn, giống như đột nhiên bị một linh hồn khác bám vào người, miệng không ngừng phun ra mấy câu văn mẫu của nhân vật phản diện.
"Muốn chết phải không? Đau khổ không? Tuyệt vọng không? Há há há há há, đi chết đi, đi chết đi, đi chết đi..."
Cuối cùng hình như nó đã thích cái từ "đi chết đi", nên cứ lăn qua lăn lại nói thêm mười mấy lần nữa, khiến những người nghe thấy đều sởn hết tóc gáy.
Con búp bê này xảy ra chuyện gì rồi, sao tự nhiên bị kích thích thành ra như vậy? Ánh mắt của mọi người đều không tự chủ rơi trên người Vu Miểu Miểu.
Lúc này Vu Miểu Miểu cảm thấy quá xấu hổ, cô vừa rồi đang buồn ngủ cũng bị câu nói đi chết đi của búp bê nguyền rủa làm cho tỉnh táo: "À cái đó? Không phải nó mới vừa nuốt oán khí kia sao, chắc là bị chút ảnh hưởng ấy mà."
Nghe xong lời giải thích của Vu Miểu Miểu, Bạch Giai Nghiên gật đầu hiểu rõ: "Lúc tôi bị lệ khí ăn mòn, thỉnh thoảng cũng sẽ mất đi thần trí, rồi biến thành bộ dạng như thế. Búp bê này của cô hấp thụ oán khí, sẽ không bị sao chứ."
"Không sao, không sao, nó mới vừa học xong lời thoại mới, nên nhịn không được hét lên vài lần ấy mà, chờ đến khi chán thì nó tự ngưng thôi." Vu Miểu Miểu nói.
"..." Mọi người đều không còn gì để nói.
Học xong được lời thoại mới theo một cách đáng kinh ngạc, với tình
cảm trong cơ thể búp bê nhà cô thì nên đi làm diễn viên đi.
Khóe miệng mọi người đều giật giật, nhưng nghe xong giải thích của Vu Miểu Miểu, cũng không thấy khủng bố gì lắm. Thậm chí Tang Thiên có chút nhiệt tình nhìn chằm chằm vào búp bê nguyền rủa đang không ngừng hét lên đi chết đi kia một lúc lâu, sau đó ông phát hiện ra, linh hồn không hoàn chỉnh trong cơ thể búp bê nguyền rủa này, hình như đã được chữa trị được một phần nào đó. Ông có điều suy nghĩ, nhưng cũng không hỏi nhiều.
Bị búp bê nguyền rủa làm ra một màn như thế, không khí cảm động đã không còn, Tang Thiên đảm bảo tiền thù lao còn thiếu sẽ thanh toán trong vòng một tháng, sau đó sẽ để Đông Vĩnh Nguyên giao tới, nói xong ông dẫn người nhà rời đi.
Bọn họ vừa đi, Vu Miểu Miểu cũng ôm búp bê nguyền rủa vẫn còn đang chửi đi chết đi cùng Quý Lãng về nhà.
Búp bê nguyền rủa hình như rất thích những lời thoại mình mới vừa học được, dọc theo đường đi cứ hét lên vài câu. Khi ở trên xe thì không sao, vì trong xe chỉ có hai người bọn họ, nhưng đợi đến khi quay lại khu dân cư, từ bãi đỗ xe cho tới khu Đan Nguyên, búp bê nguyền rủa cứ hét lên từng tiếng đi chết đi, các hộ gia đình ở khu dân cư đều sợ hãi mở cửa sở, vươn ra thăm dò.
"Là trò đùa của con nhà ai đó?"
"Mọe nó, đã hơn nửa đêm rồi còn muốn hù chết người ta."
"Đồ con nít ranh, không có gia giáo?"
Vu Miểu Miểu chột dạ rụt cổ một cái, cúi đầu quát bảo búp bê nguyền rủa: "Ở bên ngoài không được hét."
Búp bê nguyền rủa nghe lời gật đầu, sau đó nâng hai tay lên che đi miệng mình, mắt nheo lại, giống như đang kìm nén rất vất vả.
Sau đó búp bê nguyền rủa quả thật không hét nữa, nhưng chờ đến lúc bọn họ đi thang máy lên lầu, vừa mới bước vào nhà, búp bê nguyền rủa giống như vừa được thả từ trong tù ra, điên cuồng xoay một vòng trong phòng, miệng không ngừng nhắc lại mấy lời thoại mới học kia.
"Muốn chết phải không? Á há há há..."
"Tuyệt vọng không? Đau khổ không? Á há há há..."
"Đi chết đi, đi chết đi, đi chết đi..."
Lời thoại đầy bạo lực này trực tiếp khiến Hạng Ninh kinh hãi chạy ra: "Xảy ra chuyện gì... A~~"
Bị làm cho kinh sợ.
Búp bê nhỏ Hạng Ninh, mới vừa nằm dậy, còn chưa rõ xảy ra chuyện gì, đột nhiên bị thứ nào đó nhấc lên, hung hăng bị nhéo trong lòng bàn tay.
Hai tay búp bê nguyền rủa nắm lấy búp bê nhỏ Hạng Ninh, tiếp tục nhớ lại lời thoại của nhân vật phản diện: "Đi chết đi, đi chết đi, đi chết đi..."
Hạng Ninh đầu tiên là hoảng sợ, chờ khi nhìn thấy rõ người đang cầm lấy mình là búp bê nguyền rủa, nó ngay lập tức bối rối: "Búp bê, cậu xảy ra chuyện gì sao? Tôi là Hạng Ninh nè."
Búp bê nguyền rủa không hề để ý tới cậu, Hạng Ninh càng giãy dụa thì nó diễn càng thêm vui vẻ, mấy lời thoại tình cảm cũng phong phú hơn.
Hạng Ninh thấy giãy dụa không có hiệu quả, nên hét khản cả cổ họng gọi Vu Miểu Miểu: "Vu sư, cứu mạng, búp bê muốn ăn tôi."
Vu Miểu Miểu đỡ trán, mệt mỏi nói: "Không sao đâu, nó sẽ không ăn mày, mày chơi với nó một lát đi."
"Nuốt oán khí thì nó sẽ như này?" Quý Lãng nhịn không được hỏi.
"Bình thường thì sẽ không, trừ phi oán khí nó vừa nuốt vào đúng lúc bù đắp được một phần nào linh hồn trong cơ thể nó."
"Búp bê nguyền rủa dựa vào việc cắn nuốt oán khí để tu bổ linh hồn bị khiếm khuyết sao?" Quý Lãng hỏi.
"Nói chính xác hơn là cắn nuốt linh hồn." Vu Miểu Miểu giải thích: "Sau khi búp bê nguyền rủa cắn nuốt linh hồn, có thể hấp thụ được một phần hồn lực từ linh hồn mà nó đã cắn nuốt, dần dà nó có thể tự sinh ra linh hồn khiếm khuyết của riêng mình. Nên cắn nuốt càng nhiều linh hồn, hồn phách của búp bê càng được hoàn thiện, cảm xúc sẽ càng thêm phong phú."
"Em thường cứ cách một khoảng thời gian sẽ mang búp bê ra ngoài cắn nuốt lệ quỷ, để nuôi hồn cho búp bê. Linh hồn cũng có ý thức của nó, nên chấp niệm càng sâu, thì cảm xúc ở phương diện khác sẽ càng mãnh liệt. Tình cảm mãnh liệt đặc biệt trong đó sẽ sinh ra ảnh hưởng với búp bê, bị búp bê hấp thụ sau đó sẽ tự chuyển hóa thành tâm tình của chính búp bê. Búp bê thường xuyên cắn nuốt lệ quỷ, có thể hấp thụ cùng lúc hồn lực và oán khí của lệ quỷ, và cả lệ quỷ, rồi mới chậm rãi tiêu hóa. Nhưng hôm nay cái đám oán khí bị búp bê nuốt vào kia, đã bị anh lọc ra, đoán chắc là do bị chấn động quá lớn, nên lập tức trở nên... như vậy. Đều do con lệ quỷ kia, sao có thể dạy búp bê mấy cái cảm xúc không tốt kia chứ."
Khóe miệng Quý Lãng co giật, chứ lệ quỷ còn có cảm xúc tốt sao?
"Nó sẽ như vậy trong bao lâu?" Quý Lãng bị ồn ào đến đau cả đầu.
Đừng nói là sau này nó vẫn cứ hét đi chết đi đi chết đi mãi đó chứ, tuy rằng trông rất phù hợp với thân phận khủng bố của búp bê, nhưng so với việc trong nhà có một con búp bê suốt ngày cứ kêu đi chết đi đi chết đi, thì anh thích một con búp bê lớn giọng cười há há như lúc trước hơn.
"Mỗi lần nó học được lời thoại mới, thì thông thường sẽ lẩm bẩm như vậy... khoảng nửa tháng, hì hì hì ~" Vu Miểu Miểu xấu hổ chọt chọt ngón tay, cười lấy lòng với Quý Lãng.
"..." Quý Lãng.
"Tôi còn một căn nhà nữa, ngày mai đưa nó qua đó." Quý Lãng nắm lấy con búp bê đúng lúc chạy đến chân anh, nhét vào ngực Vu Miểu Miểu: "Cả con tiểu quỷ này nữa, đưa đi hết."
"Mày muốn chết hả? Há há há..." Búp bê nguyền rủa vui sướng hét lên lời thoại.
Quý Lãng sầm mặt lại, gân xanh trên trán nhô ra.
Vu Miểu Miểu che đi miệng của búp bê nguyền rủa: "Em nhốt nó ở trong phòng."
Nói xong, Vu Miểu Miểu chạy lướt qua trở về phòng mình, nhanh chóng đóng cửa lại.
Nhưng dù đã cách một cánh cửa, nhưng Quý Lãng vẫn nghe được giọng nói nguyền rủa không biết mệt mỏi của búp bê nguyền rủa.
"Muốn chết phải không? Đi chết đi đi chết đi đi chết đi."
Một đêm này Quý Lãng không ngủ được, nhưng giống như bị ác mộng cả đêm.