Editor: Nát Viết Nhảm
Quý Lãng một đường đem Vu Miểu Miểu đưa đến cửa trung tâm mua sắm mới phục hồi tinh thần lại.
Mình không phải muốn đi công ty sao, làm thế nào mà lại chạy đến đây?
"Không đi vào sao?" Vu Miểu Miểu ở tại chỗ đợi một lúc, thấy Quý Lãng đứng trước cửa sững sờ không đi vào, kỳ quái hỏi một tiếng.
"Một mình cô tự vào đi." Anh không có tâm tình đi cùng tiểu nha đầu này mua đồ.
Vu Miểu Miểu ồ một tiếng, nhưng không lập tức đi vào, mà là cúi đầu nhìn chằm chằm vào một chỗ.
Quý Lãng cảm thấy kỳ quái, theo ánh mắt của cô nhìn sang, lúc này mới phát hiện mình vậy mà đang nắm tay cô.
Nghĩ tới, anh vừa nãy vì phòng ngừa nha đầu này cùng cảnh sát hình sự kia cãi nhau, đem người lôi ra đến chỗ khác.
"Anh không buông tay sao?" Vu Miểu Miểu hỏi.
Quý Lãng đang định buông tay thì biểu hiện biến đổi, đột nhiên liền đổi chủ ý: "Làm sao? Tôi không phải tướng công của cô sao, tay cũng không được nắm à?"
"Dĩ nhiên có thể" Vu Miểu Miểu bỗng nhiên thở dài một tiếng, "Anh thích vậy thì lại nắm lâu thêm một lúc đi."
Tướng công thực sự là quá khó dự đoán, vừa nãy còn để cho mình một người đi vào, bậy giờ lại nắm tay không tha, y như con nít học mẫu giáo, còn thích được dỗ dành nữa.
"!" Cái gì gọi là anh thích thì lại nắm lâu thêm một lúc, ai thích nắm tay cô vậy?
Quý Lãng ghét bỏ thả tay cô ra, xoay người muốn chạy.
"Anh giận à?" Vu Miểu Miểu nhạy cảm kéo Quý Lãng góc áo.
Quý Lãng không phải người kiên nhẫn, huống chi là hòa đồng với mọi người, nếu không vì muốn biết tại sao mình có thể ngủ gật ở bên cạnh Vu Miểu Miểu, anh đã ném Vu Miểu Miểu ra khỏi cửa từ lâu rồi. Có thể nhẫn nại với cô ta đến bây giờ đã là giới hạn rồi.
"Tướng công, anh sao lại tự nhiên tức giận như vậy. Cái chú cảnh sát kia hung hãn thì anh không chỉ không tức giận còn đem thẻ căn cước lấy ra đưa cho chú ta xem. Em dỗ anh thì anh lại như vậy mà nổi nóng với em?" Vu Miểu Miểu thực sự là không thể lý giải được cái logic này mà.
"Ai cần cô..." Đối diện với vẻ mặt nghiêm túc của Vu Miểu Miểu, Quý Lãng trước mắt đột nhiên nhớ dáng dấp mấy phút nữa trước cô che ở trước người anh quát mắng cảnh sát hình sự, buồn bực trong lòng cũng cảm thấy hạ xuống một chút, "Ai cần cô tọc mạch chuyện không đâu?"
"Làm sao lại là tọc mạch được, anh là tướng công của em, em là vợ của anh, em làm sao có thể để cho người khác bắt nạt anh, hơn nữa còn ở ngay trước mặt em." Vu Miểu Miểu đáp.
Quý Lãng mắt khẽ run: "Cô có phải là nói ngược rồi không?"
"Không có nha, sư phụ nói, tướng công lấy về nhà, chính là để cố gắng che chở." Vu Miểu Miểu nghiêm túc nói, "Tuy rằng chúng ta còn chưa có kết hôn, nhưng em cũng sẽ bảo vệ anh."
"Giáo dục lý niệm của Vu tộc các cô cũng thật là độc đáo." Quý Lãng nói.
"Đó là đương nhiên, sư phụ nói rồi, bây giờ là xã hội mới, chúng ta cũng phải nhanh thức thời. Đúng rồi, anh không phải muốn đi làm sao? Mau đi đi, chớ tới trễ." Vu Miểu Miểu nhắc nhở.
Quý Lãng ừ một tiếng, đang muốn đi, ánh mắt xẹt qua tủ kính phía sau Vu Miểu Miểu, nhìn thấy gương mặt của mình trong tấm kính. Anh vẫn biết, khuôn mặt của mình thật khác biệt trong mắt người khác.
Có lần, để hình dung mình trông như thế nào trong mắt người khác, anh đã nhờ một họa sĩ vẽ chân dung của mình. Anh tổng cộng tìm ba cái họa sĩ, dáng dấp do 3 họa sĩ vẽ ra đều không giống nhau. Rõ ràng là cùng một ngũ quan, nhưng lại biểu hiện ba loại âm trầm không giống, thậm chí khi nhìn thấy anh ấy còn cảm thấy khó chịu, hoàn toàn khác với những gì anh ấy thường thấy trong gương
Quý Lãng có chút ngạc nhiên, mình trong mắt Vu Miểu Miểu là dáng dấp gì?
"Vu Miểu Miểu, tôi ở trong mắt cô, dung mạo ra sao?" Quý Lãng bật thốt lên hỏi lên.
"Uhm~~ Thuần khiết và mỹ lệ như viên trân châu đen vậy." Vu Miểu Miểu nhìn chằm chằm quanh thân Quý Lãng, trả lời mà không cần suy nghĩ về loại năng lượng đen tuyền của anh vẫn tồn túy dưới mặt trời chói lóa.
Quý Lãng trầm mặc một lúc rồi sau đó xoay người hướng đi về phía sọc băng qua đường. Khi tới đó, vừa vặn là đèn đỏ. Quý Lãng ở tại chỗ, nhìn giao lộ đèn xanh đèn đỏ bỗng nhiên cười khẽ một tiếng: "Mặc dù từ ngữ có hơi nghèo nàn, nhưng khiếu thẩm mỹ cũng không tệ."
- -------------------------------------------------------------------
Vị trí công ty Quý Lãng là một office studio(1), do anh thành lập khi còn học đại học, nghiệp vụ chủ yếu là quản lý IP(2) sách của anh.
(1. Office Studio)
Office Studio)
(2. IP: intellectual property - nói chung là quyền sở hữu trí tuệ hay thường được biết như bản quyền)
Quý Lãng nghề nghiệp là một tiểu thuyết gia nổi tiếng chuyên viết truyện trinh thám kinh dị, nghề nghiệp này cùng năng lực nhập mộng có quan hệ trực tiếp với nhau.
Nhờ năng lực nhập mộng, Quý Lãng từ nhỏ phải trải qua đủ loại ác mộng trầm luân, anh gặp quá nhiều bản chất đen tối và xấu xa của con người, những thứ này cũng khiến anh suy sụp theo thời gian. Do đó, từ lâu lòng trắc ẩn trong anh đã không còn tồn tại, cũng không nhận thức được thế nào là tốt đẹp, khi bất cứ thứ gì đặt trước mặt anh, anh chỉ nhìn thấy mặt tối của nó.
Tỷ như, khi còn học cấp 2, thầy giáo đã yêu cầu một bạn nữ bị điểm kém khi tan học tới phòng giáo viên tìm thầy học bù. Quý Lãng sẽ theo bản năng cảm thấy, giáo viên này nhất định là muốn thừa dịp bốn bề vắng lặng xâm hại nữ sinh này.
Tỷ như, trên đường nhìn thấy người xa lạ ôm trẻ con đang ngủ say, anh sẽ cảm thấy, đứa nhỏ này nhất định là bị lừa bán, cái người đang ôm tuyệt đối không phải người thân của đứa trẻ.
Tỷ như, khi nhìn thấy một người đi bộ qua đường, anh sẽ nghĩ, tại sao tài xế không đạp ga đâm chết người đó.
....
Còn vô số những ví dụ còn hơn thế, và dần dần Quí Lãng bắt đầu nhận ra rằng điều này sẽ không ổn. Anh trước sau vẫn muốn sống trong xã hội này, nhưng bởi vì năng lực của anh, anh không có cách tự mình dẹp bỏ những điều tiêu cực ấy. Không cách nào loại bỏ cũng chỉ có thể cố gắng hòa nhập, bởi vì thứ gì đặc biết là sẽ bị người khác để ý, cho nên anh bắt đầu tìm bác sĩ tâm lý cho mình.
Cũng may cha mẹ Quý gia tuy rằng cùng Quý Lãng không thân thiết, nhưng cũng chưa hoàn toàn từ bỏ Quý Lãng, bọn họ đưa Quý Lãng đi gặp hết tất cả những bác sĩ tâm lý tốt nhất ở Hải thị, cuối cùng có một vị chuyên gia tâm lý đưa ra lời khuyên.
"Cậu như đang bị nhốt trong vòng luân hồi của một thế giới kinh dị, làm sao cũng trốn không thoát được. Tôi cũng đang nỗ lực giúp cậu tìm ra lối thoát, nhưng rất đáng tiếc, tôi vẫn chưa thể tìm ra. Điều bây giờ tôi có thể làm chính là đề ra cho cậu một biện pháp tạm thời. Cậu chơi Nhà Ma trong công viên trò chơi bao giờ chưa? Nhà ma chơi một người thì vô cùng kinh khủng, nhưng
hai người chơi thì độ hù dọa trong nhà ma cũng giảm một ít, càng nhiều người chơi thì trò chơi sẽ càng bớt đáng sợ hơn, mà nếu như khắp phòng đều là người, như vậy cậu sẽ không cảm thấy sợ nữa. Vì thế nếu như cậu không ra được, thì hãy để người khác đi vào thế giới của cậu đi."
Quý Lãng không cách nào đem người mang vào nhà ma, vì thế việc anh có thể làm chính là nói ra. Từ khi học cấp 3, anh đã đăng liên tục các tiểu thuyết trinh thám kinh dị của riêng mình trên internet. Anh đem tất cả những điều kinh dị anh thấy được trong những ác mộng thành con chữ trong truyện của mình.
Bởi vì là đề tài không quá phổ biến, vừa bắt đầu viết thì không có người nào xem, nhưng Quý Lãng viết những thứ này chỉ để giải tỏa nỗi lòng mình, mỗi khi viết xong một quyển, anh liền cảm thấy được âm khí hắc ám ở trên người mình nhẹ bớt một ít. Bởi vì những truyện anh viết đa số đều là thật sự từng tồn tại, vì thế sự cảm giác đem lại trong truyện cực kì chân thật. Do đó, chuyên mục của Quý Lãng liền càng ngày càng nổi tiếng theo thời gian.
Mà Quý Lãng điều khiển năng lực nhập mộng này càng ngày càng thuần thục, anh từ từ có thể thông qua mộng của chủ nhân tiến vào những cái mộng có liên quan khác. Nên anh bắt đầu viết và hoàn thành xong cuốn tiểu thuyết tội phạm đầu tiên trong đời《 Tội phạm bút ký 》.
Đó là một một vụ án giết người hàng loạt, một người trong số đó có may mắn còn sống sót do được cảnh sát cứu, về sau cả đêm đều gặp ác mộng. Vì quá sợ hãi, giấc mơ của người sống sót đã được kết nối với giấc mơ của kẻ sát nhân. Quý Lãng bắt lấy, anh theo giấc mơ của nạn nhân tiến vào giấc mơ của hung thủ. Ở trong mộng, anh quan sát hung thủ vì sao muốn giết người, rồi như thế nào chuẩn bị sát nhân, rồi toàn bộ quá trình mà hắn liên tiếp giết sáu người rồi về sau bị bắt.
Quý Lãng dựa vào góc nhìn của hung thủ giết người để viết từng chi tiết trong《 Tội Phạm bút ký 》, bởi vì nó quá tương đồng với vụ án vừa được phá án, nên khi đó gây nên náo động rất lớn, thậm chí lúc đó đã kinh động đến đội trưởng đội cảnh sát hình sự, người đã phá vụ án này .
"Cậu viết trong tiểu thuyết có rất nhiều chi tiết nhỏ mà ngay cả khi chúng tôi trinh sát đều chưa chú ý tới, nhưng khi chúng tôi cùng hung thủ đối chiếu qua, những điều cậu viết lại thực sự xảy ra. Cậu đến cùng là làm thế nào?" Nếu không phải vụ án này phát sinh ở địa điểm cách Khánh An thị cả ngàn dặm, mà thời gian vụ án xảy ra khi Quý Lãng vẫn ở trường học, ông ta thậm chí còn hoài nghi Quý Lãng là đồng phạm.
"Tư duy logic" Quý Lãng chỉ trả lời bốn chữ.
Trước khi rời đi, đội trưởng hình cảnh nhìn chằm chằm Quý Lãng hồi lâu: "Cậu không có phạm tội nên tôi không thể người, nhưng nếu như đây thực sự là chính cậu suy luận ra, cậu chính là người có thiên phú tội phạm nhất mà tội từng gặp, tôi cũng hi vọng cậu chỉ đem nó viết truyện thôi."
Quý Lãng biết ông ta đang cảnh cáo mình, nhưng cũng không để ý, trước ông ta, sớm đã có một nhóm tự xưng là người của huyền học giới đã cảnh cáo anh, mà ở trong miệng của bọn họ, sự tồn tại của anh đã vô cùng nguy hiểm, nó đủ để hủy diệt thế giới ma đầu.
Quý Lãng không biết mình lúc nào sẽ hủy diệt thế giới, nhưng bọn họ lúc này chưa lập tổ chức đến giết mình, nên chắc cũng còn sớm chán.
Tòa nhà nhỏ hai tầng nơi đặt studio của Quý Lãng ban đầu là văn phòng do công viên để lại làm bất động sản trong công viên. Sau đó, bất động sản này cho bên ngoài thuê và tòa nhà nhỏ này liền bị bỏ trống. Quý Lãng đã thuê nó và trở thành studio cá nhân của anh.
Bên trong phòng làm việc nhân viên không nhiều, thêm vào anh thì tổng cộng mới năm người, Một trong số họ chịu trách nhiệm lễ tân và quan hệ cộng đồng, còn ba người còn lại đều là biên tập viên.
"Ông chủ, hôm nay anh đến hơi muộn." Đông Vĩnh Nguyên - người phụ trách lễ tân đang xay cà phê cho ba đồng nghiệp thức khuya để xem kịch bản, nhìn thấy Quý Lãng bước vào, anh theo thói quen giật mình, sau đó mới lịch sự cười.
Thoạt nhìn, hình ảnh của Quý Lãng rất âm trầm và đáng sợ, nhưng này chỉ là trong cảm giác nhất thời. Nếu bạn nhìn kĩ hơn, loại cảm giác đó thì sẽ biến mất. Vì thế mọi người trong phòng làm việc đã quen với sự đáng sợ sau khi nhìn thấy ông chủ lần đầu mỗi ngày, và sau đó họ trở lại bình thường.
"Ừ, kịch bản viết xong chưa?" Quý Lãng một bên hỏi một bên đi vào trong.
"Viết xong, viết xong, ba người bọn họ ngày hôm qua thức đêm sửa xong, tất cả đều để trên bàn của anh, chờ anh đọc xong mới dám nghỉ làm." Đông Vĩnh Nguyên vừa trả lời trước, vừa rót một chén cà phê khác.
Cà phê đen nguyên chất không đường, đây là thuốc Quý Lãng dùng để kéo dài tính mạng.
Mọi nhân viên trong studio đều biết rằng sếp của họ là một bệnh nhân mất ngủ trầm trọng, quầng thâm và máu đỏ giống như đặc điểm bẩm sinh của anh ta.
Ồ, hôm nay hai con mắt của ông chủ bên trong hình như không có hồng tơ máu, mà quầng thâm cũng nhẹ một ít.
Đông Vĩnh Nguyên mang cà phê đã pha đến văn phòng của Quý Lãng và nhân cơ hội đó để xác nhận xem sao.
"Cậu nhìn cái gì vậy?" Quý Lãng trừng mắt nhìn anh.
"Ông chủ, tơ máu đỏ trong mắt ông không còn nữa." Đông vĩnh nguyên kinh ngạc nói.
"Làm sao cậu có ý kiến à?"
"Không phải, ông chủ, anh tối hôm qua sẽ không là... Ngủ chứ? Anh làm sao có thể ngủ vậy?!"
"Ai bảo tôi không thể ngủ?!" Quý Lãng cười gằn chế diễu Đông Vĩnh Nguyên.
Đông Vĩnh Nguyên lập tức nhận ra mình đã nói sai, lùi lại ba bước và dứt khoát xin lỗi: "Tôi xin lỗi ông chủ, tôi ra ngoài."
Quý Lãng liếc nhìn cánh cửa đóng chặt, sau đó lấy điện thoại di động ra, đưa lên chế độ chụp ảnh tự sướng, ánh mắt cẩn thận quan sát: "Thật sự không có tơ máu đỏ à"