Đông Vĩnh Nguyên đưa Quý An vào phòng làm việc, cậu bé tò mò đi theo sau lưng, lúc đi ngang qua khu vực làm việc còn mỉm cười chào hỏi với ba người Bắc Phồn, rất lễ phép.
Ba người Bắc Phồn nhìn nhau, lúc đang muốn hỏi Đông Vĩnh Nguyên cậu bé này là ai, liền nhìn thấy Đông Vĩnh Nguyên vậy mà lại trực tiếp đưa cậu bé lên lầu hai. Ba người sửng sốt, gương mặt tràn ngập vẻ nghi ngờ.
Đứa nhỏ này đến tìm ông chủ?
Đứa nhỏ nhà ông chủ?
Ông chủ vậy mà lại có con?
Đông Vĩnh Nguyên đưa người đến trước cửa phòng làm việc của Quý Lãng, gõ cửa đẩy vào, vui vẻ nói: “Ông chủ, nhìn xem ai đến này?”
Quý Lãng kinh ngạc ngẩng đầu, thấy Đông Vĩnh Nguyên dẫn theo đứa nhỏ tám chín tuổi đứng trước cửa, không nhịn được cau mày: “Chuyện gì vậy?”
“Anh.” Tiểu Quý An nhìn thấy Quý Lãng, ánh mắt sáng lên, có chút vui vẻ lại sợ hãi gọi một tiếng.
Anh trai nhìn qua có chút hung dữ, không sợ, không thể khóc giống như lúc nhỏ được. Tiểu Quý An cố gắng cổ vũ chính mình.
Anh?
Quý Lãng khẽ sửng sốt, lúc này mới tỉ mỉ đánh giá cậu bé theo Đông Vĩnh Nguyên vào đây, dần dần nhận ra mấy phần quen thuộc: “Quý An?”
“Là em.” Tiểu Quý An thấy anh trai vừa nhìn đã nhận ra mình, vẻ vui sướng trên gương mặt muốn giấu cũng không giấu được, cả người kích động đi về trước mấy bước.
“Ông chủ, hai người trò chuyện đi, tôi xuống chuẩn bị chút đồ ăn cho cậu chủ nhỏ.” Đông Vĩnh Nguyên tự thấy mình làm chuyện tốt, để lại không gian cho hai anh em Quý Lãng, mình thì xuống lầu chuẩn bị trà bánh, không hề phát giác không khí bất ổn.
Nói thật, chuyện này không thể trách Đông Vĩnh Nguyên, anh ta ở phòng làm việc hai năm, Quý Lãng gặp ai cũng là dáng vẻ thờ ơ này, hoàn toàn không nhìn ra có chỗ nào khác biệt.
Quý Lãng ngồi sau bàn làm việc, nhìn về phía em trai đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, tâm trạng có chút phức tạp. Anh đã năm năm rồi chưa về nhà, năm năm nay, ngay cả ba mẹ anh cũng chưa từng gặp, càng đừng nói đến đứa em trai này.
Năm năm trước, Quý An vừa tròn ba tuổi, vẫn còn là nhóc mập mặc tã, nói chuyện không lưu loát. Khi đó sức mạnh mộng yểm trên người Quý Lãng đã rất mạnh, người bên cạnh nhìn thấy anh dần dần có áp lực, cũng từ khi đó cảnh sát bắt đầu điều tra chứng minh của anh. Quý An là đứa con muộn mà ba mẹ Quý hưởng ứng chính sách hai con sinh ra, lại là đứa nhỏ bình thường hoàn toàn khác biệt với Quý Lãng, cho nên ba mẹ nhà họ Quý dồn hết tình yêu thương cho đứa con trai nhỏ này, hưởng thụ niềm vui gia đình của người bình thường.
Tình yêu thương mà Quý Lãng trước giờ chưa từng trải nghiệm.
May mà khi đó Quý Lãng cũng đã quen, không có bao nhiêu tâm tư ghen tỵ, cũng lười tranh giành tình thương với đứa nhỏ ba tuổi. Khi đó anh đã lên đại học, thời gian ở nhà vốn không nhiều, bình thường cũng ít ra ngoài, chỉ có kỳ nghỉ đông về nhà ở một khoảng thời gian. Lúc đó, ấn tượng duy nhất của anh về Quý An là thích khóc.
Quý Lãng sợ nhất là tiếng ồn, tuy phiền chán, nhưng cũng không tiện trách mắng con nít thích khóc, lúc ở nhà chỉ đành đeo tai nghe tránh tiếng khóc của đứa nhỏ, cho đến một ngày, nửa đêm anh dậy uống nước, khi đi ngang qua phòng em bé, nghe được đối thoại của ba mẹ.
“Gần đây Tiểu An cứ khóc suốt, có phải vì Quý Lãng ở nhà không?” Mẹ Quý hỏi.
“Gần đây khí chất của Quý Lãng thay đổi quá lớn, có lúc tôi nhìn cũng thấy sợ hãi.” Ba Quý than thở.
“Vậy phải làm sao, Tiểu An cứ khóc như vậy mãi, sẽ bệnh mất.” Mẹ Quý nói.
“Hay là bà đưa con về nhà mẹ ở một khoảng thời gian đi? Quý Lãng cũng chỉ ở nhà vào kỳ nghỉ hè.” Ba Quý nói.
Cuối cùng mẹ Quý cũng không đưa đứa nhỏ về nhà mẹ, bởi vì hôm sau Quý Lãng đã viện cớ có việc dọn ra khỏi nhà. Lần đó rời đi, cũng chưa từng trở về. Ngày lễ ngày tết khi gọi điện thoại hỏi thăm, ba mẹ nhà họ Quý thỉnh thoảng cũng bảo Quý Lãng về nhà ở mấy ngày, nhưng sau khi Quý Lãng từ chối mấy lần, cũng dần dần không hỏi nữa. Dường như cả hai bên đều hiểu rõ nhưng không nói ra, đã đưa ra quyết định gì đó.
Đứa nhỏ lớn nhanh, năm năm không gặp, Quý Lãng gần như không nhớ được dáng vẻ của em trai mình, cho nên vừa rồi Đông Vĩnh Nguyên đưa người lên, anh hoàn toàn không nhận ra.
Quý Lãng chẳng có ấn tượng gì với Tiểu Quý An, vậy thì khi đó Tiểu Quý An mới ba tuổi càng không thể có ấn tượng với Quý Lãng. Cậu bé nhận ra Quý Lãng, từ những bức ảnh chụp ở nhà họ Quý.
Mặt nhỏ của Quý An đỏ bừng, có chút căng thẳng, thấy anh mãi không nói chuyện, không nhịn được lại lên tiếng: “Anh, em là...”
Tiểu Quý An còn chưa nói xong, Quý Lãng đột nhiên đứng dậy, vượt qua cậu bé đi thẳng ra khỏi phòng làm việc.
Vẻ mặt Tiểu Quý An buồn bực, có phải anh không thích cậu không? Hay là giận mình không chào hỏi trước đã tự ý chạy đến đây tìm anh? Nhưng cho dù cậu muốn nói trước cũng không được mà, cậu không có bất kỳ phương thức liên lạc nào của anh, anh lại không về nhà, chỉ có thể trực tiếp đến đây. Hay là, anh tưởng cậu trốn học?
Nghĩ mãi nghĩ mãi, Tiểu Quý An không khỏi có chút tủi thân, vành mắt nóng bừng có chút muốn khóc.
Không được, không thể khóc, nếu không anh thấy sẽ ghét bỏ mình. Tiểu Quý An quay đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại.
“Ơ, sao lại có con búp bê, hình như rơi dưới đất.” Tiểu Quý An là đứa trẻ ngoan, thấy đồ rơi xuống đất liền muốn giúp đỡ nhặt lên. Cậu chậm rãi bước về trước, nhặt búp bê rơi bên cửa sổ lên, còn rất chu đáo phủi bụi trên người búp bê, mới đặt búp bên lên sô pha.
Sau khi để búp bê xong, Tiểu Quý An liền trở lại chỗ cũ, đợi anh về. Mà vào lúc cậu quay người, búp bê vừa được cậu nhặt lên, đột nhiên ngước mắt nhìn cậu, ngũ quan vốn dĩ không chút biểu cảm đột nhiên nhăn lại một chỗ, dường như rất phiền não.
Làm sao đây? Bị sờ rồi.
Quý Lãng ra khỏi phòng làm việc, anh bước nhanh xuống lầu, ở đầu cầu thang ngăn Đông Vĩnh Nguyên đang bưng dĩa trái cây lên.
“Ông...”
“Thằng bé làm sao lại đến đây...” Quý Lãng hỏi.
“Ai? Cậu chủ nhỏ sao? Cậu ấy...cậu ấy vừa rồi đứng trước cửa, nói muốn tìm anh, tôi liền đưa...đưa vào đây.” Đông Vĩnh Nguyên có ngốc hơn nữa, lúc này cũng nhìn ra ông chủ đang tức giận.
Anh ta đã làm sai chuyện gì sao? Lẽ nào đứa nhỏ vừa nãy không phải em trai của ông chủ? Là fan giả mạo?
Quý Lãng nhẫn nhịn tức giận liếc mắt nhìn dĩa trái cây trong tay Đông Vĩnh Nguyên, trầm giọng nói:
“Đồ đừng mang lên nữa, lát nữa đưa người về giúp tôi.”
“Vâng, được.” Đông Vĩnh Nguyên không dám nhiều lời nữa, vội vàng đồng ý.
Lúc này Quý Lãng mới xoay người lại, chuẩn bị lên đuổi đứa nhỏ đi, chỉ là đi được mấy bước, anh đột nhiên quay người, nói với Đông Vĩnh Nguyên: “Tiền thưởng quý này của cậu, bị trừ.”
“A?!” Đông Vĩnh Nguyên hét thảm.
Nghe thấy tiếng hét thảm, tâm trạng Quý Lãng mới tốt hơn một chút, anh trở về phòng làm việc trên lầu, thấy đứa nhỏ vẫn đứng yên chỗ cũ chờ anh, anh vừa muốn nói chuyện, đã nghe thấy cậu bé lên tiếng.
“Em, em không có trốn học, hôm nay là ngày trường học, buổi chiều không có tiết.” Tiểu Quý An đột nhiên nói.
“......” Ai quan tâm cậu có phải trốn học hay không.
“Vậy em đến đây làm gì?” Quý Lãng nhẫn nại hỏi.
“Em...em đến là muốn hỏi anh, tết trung thu...có về nhà không.” Tiểu Quý An có chút thấp thỏm hỏi.
Quý Lãng khẽ sửng sốt, hiển nhiên không ngờ đứa nhỏ đến đây chỉ muốn bảo mình về nhà ăn lễ: “Ba mẹ kêu em đến?”
Ánh mắt Tiểu Quý An khẽ lóe lên, sau đó quyết đoán gật đầu.
Đáy mắt Quý Lãng xẹt qua chút châm chọc: “Về đi, anh bảo người đưa em về nhà.”
“Anh, vậy trung thu anh có về nhà không?” Tiểu Quý An kích động bước về trước, nhưng cậu vừa cử động, Quý Lãng liền lùi lại, tỏ ý không muốn cậu đến gần rất rõ ràng.
Thần sắc Tiểu Quý An cô đơn, vẻ mặt tổn thương.
“Về đi, sau này đừng đến chỗ anh nữa.” Quý Lãng mở cửa, ra hiệu Tiểu Quý An ra ngoài.
“Có phải anh ghét em không?” Tiểu Quý An có chút không thể nhịn nổi sự tủi thân trong lòng, cậu bướng bỉnh ngẩng đầu, vành mắt khẽ ửng đỏ.
“Về đi.” Quý Lãng không biết dỗ con nít, cho dù đứa nhỏ này là em trai anh.
“Dì Hồng nói với em, lúc nhỏ khi anh vừa về nhà em sẽ khóc, anh đi rồi em không khóc nữa, cho nên anh không chịu về nhà.” Tiểu Quý An đỏ mắt nói: “Khi đó còn nhỏ, không biết tại sao lại khóc, nhưng bây giờ em không khóc nữa, anh về nhà có được không? Ba mẹ rất nhớ anh, em cũng nhớ anh, nếu anh còn giận, em xin lỗi anh được không, xin lỗi.”
Quý Lãng cau mày, nhắc nhở mình lần nữa không nên chấp nhặt với con nít, nhưng anh nghe thấy giọng nói ngây thơ của đứa nhỏ, lửa giận không ngừng dâng lên.
Cậu cho rằng mình đoạt tình thương của ba mẹ từ chỗ tôi, cho nên cảm thấy bản thân làm sai, sau đó trưởng thành rồi, hiểu chuyện rồi, liền hiểu lòng người chạy đến đây, muốn để tôi dung nhập trở lại một nhà ba người mà tôi đã rời khỏi từ lâu, bây giờ thuộc về cậu sao?
Cậu đang khoe khoang, khoe khoang cậu khác tôi, khoe khoang sự lương thiện của cậu?
“Anh nói lại lần nữa, ra ngoài!” Đồ anh đã bỏ đi, sẽ không nhặt lại nữa.
Cả người Tiểu Quý An chấn động, dưới ánh mắt âm trầm của Quý Lãng cuối cùng cũng không chịu nổi, chạy ra ngoài.
Đông Vĩnh Nguyên ở dưới lầu cũng có thể nghe thấy tiếng gầm phẫn nộ của ông chủ nhà mình, lúc này thấy đứa nhỏ đeo cặp chạy xuống, vẻ mặt muốn khóc, không nhịn được có chút đồng tình.
“Đừng khóc nữa, anh đưa em về nhà.” Đông Vĩnh Nguyên rút hai tờ khăn giấy đưa cho cậu bé.
“Em không khóc.” Tiểu Quý An mang theo giọng nói nức nở, bướng bỉnh nói.
“Được được được, không khóc thì không khóc, đi thôi.” Đông Vĩnh Nguyên cũng không tranh luận với đứa nhỏ, nắm tay cậu bé, rời khỏi phòng làm việc.
Cả đoạn đường cậu bé đều cố gắng nhẫn nhịn, nhưng chờ tới khi Đông Vĩnh Nguyên khởi động xe, chạy ra đường, đứa nhỏ không nhịn được nữa, cậu oa một tiếng bật khóc, nước mắt nước mũi đầy mặt: “Em chỉ muốn gọi anh ấy về nhà ăn lễ thôi, tại sao anh ấy lại hung dữ với em, anh ấy chẳng phải là anh em sao?”
Những gì trong tưởng tượng của cậu, là anh trai người ta, anh cậu là mộng yểm, không thể suy đoán theo lẽ thường được.
Đông Vĩnh Nguyên thở dài, an ủi: “Đừng khóc nữa, ông chủ bọn anh là vậy, trời sinh tính tình không tốt, thực ra không có ác ý gì cả.”
“Vậy...vậy anh nói xem, trung thu anh ấy có về nhà không?” Đáy mắt tiểu Quý An lại bùng lên hi vọng.
“Chuyện, chuyện này anh không biết.” Đông Vĩnh Nguyên thở dài.
Nhóc con, cậu bảo tôi đưa cậu lên lầu, từ hành vi trừ tiền thưởng của anh ấy xem xét, nhất định sẽ không về đâu.
Haiz, tiền thưởng của tôi, tôi vì cậu mà tổn thất một khoản lớn, bây giờ phải an ủi ngược lại cậu, ai hiểu được nỗi khổ của tôi.
Một nơi khác, Quý Lãng đuổi người đi, chuẩn bị tiếp tục trở về làm việc. Chỉ là không biết tại sao búp bê nguyền rủa đột nhiên chạy đến, xoay vòng dưới chân anh, miệng không ngừng phát ra tiếng cười lớn.
Quý Lãng tưởng búp bê cảm ứng được tâm trạng trầm thấp của anh, đang an ủi anh, liền vỗ đầu búp bê: “Ta không sao, tiếp tục phơi nắng đi.”
Búp bê không chỉ không rời đi, ngược lại càng thêm sốt ruột, tốc độ xoay vòng nhanh hơn.
“Ta thật sự không sao, phơi nắng đi.” Quý Lãng xoay người đi về bàn làm việc.
Búp bê sốt ruột, miệng cũng không cười nữa, không nhịn được thốt ra mấy câu thoại của mình, muốn thu hút sự chú ý của Quý Lãng.
“Muốn chết không?”
Quý Lãng khựng lại, quay đầu nhìn búp bê.
Búp bê vui mừng, có hiệu quả, cho nên càng thêm cố gắng: “Đau khổ không? Tuyệt vọng không? Đi chết đi chết...”
Quý Lãng trầm ngâm bước qua, xách búp bê lên, lẩm bẩm: “Lại nghiện diễn kịch rồi? Hay là lại ăn nhầm thứ gì nữa?”
Búp bê cứng ngắc, tuyệt vọng mềm oặt xuống.
Tôi phải làm sao để nói với anh, nam chủ nhân của tôi, búp bê của anh vừa rồi bị người ta sờ kìa, huhuhu ~ ~ ~