Ta đặt bát canh xuống, nhìn khoảng sân có vẻ càng trở nên tiêu điều hơn so với trước khi nấu cơm, ta bình tĩnh nói với hai người đang chia ra ngồi hai bên trái phải:" Hai vị, ăn cơm ......" Nói xong ta lập tức đi về phía chiếc bàn đá duy nhất còn sót lại trong sân, sở dĩ chiếc bàn đá này còn có thể tồn tại là vì ta đã liều mạng cứu lấy cái bàn khỏi tay hai cái con người đang bị thương nặng vẫn còn yếu ớt khoảng hơn một tháng trước, đơn giản là vì ta còn chưa nghĩ đến việc phải ôm bát cơm ngồi chồm hổm dưới đất mà ăn. Và sự thật chứng minh là người có ý tưởng này không phải chỉ có mình ta.
"Hừ......" Diệp Vấn lại xoay qua ta hừ lạnh một tiếng.
Đối với tiếng hừ lạnh của Diệp Vấn, ta cũng đã nghe hơn hai tháng rồi, cũng đã sớm tập thành thói quen. Ta không thèm nhìn nàng mà trực tiếp ngồi xuống, cầm một cái muỗng múc canh gà bình tĩnh nói:" Hôm nay là món canh gà rừng khó mà có được, nghe nói là ăn vào có thể bồi bổ khí huyết." Nói xong, ta lại nhìn những rãnh xước sâu hoắm cắm trên mặt đất kia, khoé miệng co rút, không biết ăn hết bát canh ngày hôm nay xong thì những rãnh xước kia có biến thành rãnh Mariana không nữa.
"Hừ ~" Lại là một cái hừ lạnh, chẳng qua là, sau đó thì đối diện ta đã nhiều thêm một người.
" Thị Vũ, mau lại đây ăn canh, nghe Lý đại thẩm cách vách nói ăn canh gà sẽ bổ máu." Ta nhận mệnh đặt bát canh vừa múc ra xuống chỗ vị Diệp tiểu thư ngồi đối diện, sau đó lại múc thêm một chén đưa cho Thị Vũ.
Bát canh đặt phía đối diện được bưng lên, thế là ta không hề ngoài ý muốn nghe được lời đánh giá lạnh băng đầy khinh thường của vị đại tiểu thư ngồi đối diện:" Vừa dầu lại vừa mỡ......"
Ta im lặng cúi đầu húp canh, duy trì thói quen tốt đẹp vừa được hình thành trong hai tháng nay, đó chính là quăng hết tất cả mọi âm thanh xấu xa không hoà hợp với bữa ăn ra sau đầu, nghiêm chỉnh chấp hành lời dạy của ông bà cha ta ăn không nói ngủ không nói.
Sau khi cơm nước xong, ta liền thu thập bát đũa như thường lệ. Ban đầu, Thị Vũ định sẽ là người đảm đang hết công việc nữ công gia chánh ở đây, nhưng chẳng may lại có thêm sự tồn tại của một người không được thân thiện cho lắm, bất kể là đang trong giai đoạn trọng thương hay lành thương gì đều có thể là mối nguy hiểm rình rập cho cái mạng nhỏ của ta, cho nên Thị Vũ không thể không đề phòng Diệp Vấn 24/24, để tránh trường hợp sẩy ra một cái thì mạng nhỏ của ta đã đi tong.
Sau khi dọn dẹp xong mọi thứ, nhìn hai người trong sân đang tạm thời đình chiến, ta nhận mệnh thở dài, xoay người vào nhà bếp bưng một bát canh gà vừa nãy đã để riêng ra chuẩn bị sang gõ cửa nhà hàng xóm.
Trước khi ra cửa, ta quay đầu nhìn Thị Vũ báo một tiếng:" Thị Vũ, ta sang nhà bên cạnh một chút." Nói xong, ta nhìn Diệp đại tiểu thư ở bên kia một cái, kỳ thật ta vẫn hy vọng là nàng không đi theo ta. Bởi vì nếu nàng đi theo, thì tất nhiên Thị Vũ cũng sẽ đi theo, haizz......
"Ân!" Thị Vũ quét mắt nhìn Diệp Vấn vẫn đang ngồi im không nhúc nhích đằng kia rồi gật đầu.
Ta bước ra khỏi cửa, ngẩng đầu nhìn trời cao, bất đắc dĩ thở dài một hơi, lại một ngày trôi qua, ta gần như đã kẹt tại thôn nhỏ này hơn hai tháng.
Từ ngày đó, tại vùng núi Ngưu gì đó đụng trúng Diệp Vấn đến giờ đã qua hơn hai tháng, mà khoảng cách vạn dặm giữa ta và Biên thành vẫn xa vời vợi như cũ.
Ngày đó,người phụ nữ trung niên mà Thị Vũ cải trang thành đã cản đường Diệp Vấn, vốn dĩ hai người hẳn sẽ phải đấu đến lúc ngươi chết ta sống mới thôi. Nhưng hai người họ vẫn mãi đứng giằng co không ai chịu ra tay trước. Có lẽ bởi vì hai người cứ mãi giằng co không nhúc nhích, cho nên những kẻ ẩn núp xung quanh đã dần mất đi kiên nhẫn.
Đầu tiên là một loạt mưa tên dày đặc bắn ra từ bốn phương tám hướng.
Cũng bởi vì bên thứ ba chen chân thế này mà Thị Vũ và Diệp Vấn liền biến từ thù thành bạn. Tuy rằng những kẻ mai phục mất kiên nhẫn là việc quá dở, nhưng tài bắn cung của chúng vẫn tương đối cao, lại còn thêm yếu tố người đông thế mạnh nữa chứ. Màn mưa tên dày đặc khiến cho Thị Vũ vì bảo vệ ta mà trúng tên ngay hông và vai. Còn Diệp Vấn vì đột phá vòng vây của đối phương mà cũng bị trúng tên ngay bả vai, vết thương trên người chi chít.
Đến khi hai người họ giết được kẻ địch cuối cùng, thì quần áo trên người họ cũng gần như biến thành vải vụn. Còn ta thì vẫn đứng tránh sau lưng Thị Vũ từ đầu đến cuối, tuy ta cũng từng trải qua chiến sự, nhưng khi nhìn thấy bốn năm chục người nằm la liệt trên mặt đất thế này, chân ta như muốn nhũn ra, dạ dày cũng quặn lên từng hồi. Thậm chí đến lúc Thị Vũ dù trọng thương nhưng vẫn cố gắng mang ta chạy đi, ta vẫn còn chưa kịp hết sững sờ.
Cho đến khi ta lấy lại tinh thần thì Thị Vũ đã gục xuống hôn mê, còn Diệp Vấn Diệp đại tiểu thư cũng đã ngã trong vũng máu. May mà lúc đó gặp được Lý đại thúc lên núi đốn cũi chúng ta mới được cứu giúp. Chúng ta thuê một căn nhà tranh nhỏ trong thôn, nhờ thê tử và nữ nhi của Lý đại thúc hỗ trợ chăm sóc hai người bị thương, dù sao thì bên ngoài ta và Thị Vũ vẫn là nam nữ thụ thụ bất thân, quan trọng là vị Diệp đại tiểu thư nằm bất động trên giường kia, dù tay chân không tiện nhưng vẫn thời thời khắc khắc muốn lấy mạng nhỏ của ta. Có Lý đại thẩm và nữ nhi ở đây, có lẽ mọi chuyện sẽ dễ dàng đi một tí.
Chẳng qua là, đối với những việc này, ta vẫn là suy nghĩ quá mức tốt đẹp, cái người này, một khi vừa miễn cưỡng bước xuống được giường thì liền không nhịn được hạ sát thủ với ta. Mà Thị Vũ thì đương nhiên không thể không cố gắng cản nàng lại cho bằng được. Vì vậy, do Thị Vũ có điều kiêng kị nên mỗi lần choảng nhau Thị Vũ chỉ thủ mà không công, nên trong khoảng thời gian ngắn, Diệp Vấn không thắng được Thị Vũ, Thị Vũ cũng không làm gì được Diệp Vấn. Cứ như vậy, hai người ngươi tới ta đi, ngày đêm đấu đá. Khoảng sân trước nhà vốn um tùm cỏ dại thì giờ sạch trơn không còn một ngọn cỏ; Trong nhà vốn còn một bộ bàn ghế lung lay thì nay đã biến thành gỗ vụn; Nóc nhà thì cứ bốn năm hôm sẽ phải đổi mới một phen.
"Đại thúc đại thẩm có nhà không?" Ta đứng trước cửa nhà người ta gào lên.
"Có đây." Lý đại thẩm phủi phủi quần áo trên người rồi bước khỏi nhà bếp, ngẩng đầu nhìn ta cười:" Là tiểu Vu sao, mau vào đây." Vừa nói vừa bước ra đón ta.
Ta nở nụ cười với đại thẩm, bưng bát canh vào rồi nói:" Đại thẩm, hôm nay chúng ta có ít canh mang sang cho đại thẩm và đại thúc nếm