Tại một thôn trang nhỏ ở đất Giang Nam xinh đẹp hữu tình, có một căn biệt viện lớn cực kì yên tĩnh toạ hạ.
Ở bên trong, Vu Thị và Phong Dương đang ngồi dưới mái hiên, khinh bỉ liếc nhau, cả hai vừa ngắm nhìn hai nữ tử đang chơi cờ trong viện vừa nhỏ giọng chỉ trích lẫn nhau.
"Ta nói Phong quân sư, kỳ nghệ của ngươi còn không có chút tiến bộ nào sao? " Vu Thị có chút khinh bỉ dòm về phía Phong quân sư.
"Ta nói biểu muội phu, không ngờ ngươi lại là một xú kỳ lâu tử (chỉ người đánh cờ dở mà cứ thích đánh cờ)? " Phong Dương đáp trả bằng một ánh mắt khinh thường.
"Ngươi mới là xú kì lâu tử ~" Vu Thị phản bác:" Ta với Khuynh Thần thường xuyên hoà cờ, không giống với vài người nào đó tự xưng là cao thủ cờ vây, thế mà mới tiếp không được mấy chiêu thì đã bại dưới tay Dạ đại gia rồi.
" Nói xong Vu Thị đắc ý hất mặt lên trời.
"Hừ, bản quân sư không giống với vài người nào đó chỉ biết chơi cái loại cờ dành cho hài tử lên ba.
" Phong Dương cực kì khinh bỉ việc Vu Thị chỉ biết chơi cờ caro.
"Hừ, vẫn tốt hơn khối người không biết ~" Vu Thị không cam lòng yếu thế.
Bên này Vu Thị đang cùng Phong Dương nhỏ giọng đấu võ mồm, thì bên trong viện Tư Khuynh Thần áo trắng đang cùng Dạ Tư Y áo tím đánh cờ, cả hai đều đang mỉm cười, đằng đằng sát khí chém giết lẫn nhau trong kì cuộc, thỉnh thoảng họ lại trò chuyện dăm ba câu.
"Phong quân sư, ngươi làm cách nào mà lừa được Dạ đại gia trở về vậy? " Hai người đấu mệt mỏi liền đình chiến, Vu Thị uống một ngụm trà rồi bắt đầu bát quái chuyện của Phong quân sư.
"Hừ, ăn nói thật là khó nghe, bản quân sư rất giống một kẻ đi lừa người sao? " Phong quân sư cũng bưng chén trà bên cạnh lên uống một hớp.
"Ngươi không giống vậy, ngươi căn bản chính là một người như vậy.
" Vu Thị liếc nhìn cái người ăn mặc nữ trang mà cũng có thể mặc ra khí chất hào hoa phong nhã như Phong quân sư.
"Hừ ~" Phong quân sư nheo mắt nhìn Vu Thị, khẽ hừ một tiếng.
"Vậy phu nhân nhà ngươi thật sự là người Bắc Nhung sao? " Đây là điều khiến Vu Thị tò mò nhất, ban đầu nghe nói Dạ đại gia là người Bắc Nhung, thế nhưng cuối cùng lại ra tay giúp đại tướng quân bắt giết đại soái Bắc Nhung, và một tin khủng khiếp nữa là đại soái Bắc Nhung cũng chính là Diệp sư huynh biểu ca của Diệp Vấn, lúc nghe được tin này mà nàng sợ hết cả hồn.
Phong quân sư nhìn Vu Thị một cái rồi hỏi:" Rốt cuộc ngươi muốn hỏi cái gì? "
"Cũng không có gì ~" Vu Thị ngẩng đầu nhìn Dạ Tư Y đang mỉm cười ngồi đối diện đại tướng quân, ghé đến bên tai Phong quân sư nhỏ giọng nói:" Phong quân sư, không phải là nữ tử Bắc Nhung đa phần đều là tai to mặt lớn, tính tình cũng tương đối hào sảng hoạt bát sao? " Còn Dạ đại gia thì, trừ vóc người cao gầy có chút giống với ngoại hình đặc thù của nữ tử Bắc Nhung ra, những đặc điểm khác như vóc người thon thả mảnh dẻ, diện mạo tinh sảo mị hoặc và một ít đặc thù thể chất khác, đặc biệt là lúc nàng cải trang thì thoạt nhìn càng giống với nữ tử Giang Nam nơi này.
Phong Dương nhìn Vu Thị một cái rồi kéo dài giọng:" Biểu muội phu, ta không hề biết, thì ra là ngươi quan sát Dạ Tư Y kỹ như vậy.
"
"Ngạch khụ khụ ~" Vu Thị bị Phong Dương doạ sặc hết cả nước miếng, mở to hai mắt vô tội nhìn Phong Dương, rồi lại cẩn thận len lén ngó về phía Tư Khuynh Thần đang trầm tư suy nghĩ, sau đó Vu Thị tức giận trừng Phong Dương một cái.
Phong Dương bị bộ dạng thận trọng của Vu Thị chọc cho vui vẻ.
"Hừ, không nói thì thôi ~" Vu Thị tạm kiềm hãm tò mò trong lòng lại, ngẩng đầu nhìn về phía ánh dương quang nơi chân trời, bắt đầu suy tính xem tối nay nên làm món gì mà đại tướng quân thích ăn.
Phong Dương thấy bộ dáng của Vu Thị thì bưng chén trà lên hớp một ngụm, chuẩn bị bắt đầu đại kế của nàng:" Biểu muội phu muốn biết? "
Vu Thị nghiêng đầu nhìn Phong Dương một cái, nhìn bộ dáng cười híp mắt của nàng ta mà xem, Vu Thị bỉu môi, không chút do dự bày tỏ:" Không muốn biết ~" Lát nữa nàng hỏi đại tướng quân cũng có thể biết được ~
"Sáng mai ta có thể thay ngươi đi giảng bài cho đám tiểu hài đồng kia......" Phong Dương lại ném ra miếng mồi một lần nữa ~
"Ờ ~" Vu Thị coi như đã hiểu, Phong quân sư là đang có việc cần nhờ mình đây.
"Hừ, không chịu thì thôi ~" Phong Dương thấy bộ dáng đắc ý của Vu Thị thì đoán chừng nàng đang chuẩn bị nâng giá, đã thế thì mình cũng không thèm.
Nếu không phải là do Thị Vũ Thị Kiếm cùng mấy tuỳ tùng tâm phúc ra ngoài du ngoạn, mà tài nấu nướng của mình và Dạ Tư Y đều không thể nào khen cho được, làm cho họ mấy ngày nay phải qua chỗ Khuynh Thần cọ cơm, đồ ăn lại do người này nấu, nhưng cái người này mỗi bữa lại nấu một món khác nhau, hết lần này tới lần khác đều căn theo khẩu vị của Khuynh Thần mà làm, mình không thích thanh đạm, đã hơn mười ngày mình chưa được ăn một miếng cá nướng lửa hồng nào.
Mà điều đáng chết chính là, khẩu vị của mình và Dạ Tư Y lại bị những người này dưỡng điêu, kiếm người khác về làm lại không thể nào ăn được.
"Ồ ~" Vu Thị không thèm để ý chút nào càng thêm kích thích Phong quân sư.
Chẳng qua là trong lúc nhất thời, Phong quân sư lại không bắt được điểm yếu của Vu Thị, người đang được Tư Khuynh Thần chống lưng, Phong Dương chỉ có thể bất đắc dĩ buồn bã ngó về phía Dạ Tư Y ngồi đối diện Tư Khuynh Thần.
Vu Thị bị bộ dáng oán phụ khuê phòng của Phong quân sư doạ sợ, cả người run lên nổi hết cả da gà.
Dạ Tư Y nghiêng đầu thấy được bộ dáng của Phong Dương, nàng bèn nghiêng đầu chớp mắt với Vu Thị một cái rồi nói:" Biểu muội phu, thuở nhỏ ta lớn lên ở Bắc Nhung, nhưng cũng không có nói ta hoàn toàn là người Bắc Nhung, ân, chỉ là không ngờ rằng sự quan hoài của biểu muội phu với ta lại đến mức này, lại có thể quan sát dung mạo ta......" Vừa nói vừa chuyển mắt nhìn về phía Tư Khuynh Thần ngồi đối diện:" Tỉ mỉ đến vậy.
"
Tư Khuynh Thần hơi nhíu mày, cầm cờ trắng đặt xuống bàn cờ, rồi dửng dưng cầm lên một quân cờ đen đã bị quân cờ trắng ép chết.
Dạ Tư Y cúi đầu nhìn bàn cờ, nhìn quân cờ đen bị áp chế, lâm vào thế cục bị vây công gắt gao do một nước cờ trắng vừa rồi thì nhẹ giọng nói với Tư Khuynh Thần:" Không hổ là Tư tướng quân, thật ác độc.
"
Tư Khuynh Thần cười nhạt, nghiêng đầu liếc nhìn Vu Thị vẫn đang nhìn nàng chăm chú mà ngây ngô cười, rồi bình thản bảo:" Quá khen!"
Dạ Tư Y đi tiếp một nước nữa trên bàn cờ, tức giận trừng mắt một cái, thật ra thì nàng cũng giống với Phong Dương, đối với tài nấu nướng của Vu Thị thì vừa yêu vừa hận.
Mặt trời đi về đỉnh núi phía tây, lúc ánh nắng đang dần tắt, cuối cùng thì Tư Khuynh Thần và Dạ Tư Y cũng kết thúc ván cờ, Vu Thị thì đã chui vào bếp chuẩn bị cơm tối, Phong Dương chống cằm nhàm chán nhìn trời chiều, thỉnh thoảng lại ngáp một cái thật dài.
Thấy hai người chơi cờ đứng lên, Phong Dương cũng đứng