"Phu nhân, nàng làm sao vậy?" Vừa mới bước vào cửa đã nhìn thấy cảnh đại tướng quân đang ngẩn người dùng tay vỗ mặt, nhớ lại chuyện ở từ đường, ta liền vội vàng bước đến trước mặt nàng.
Đại tướng quân nghe được giọng của ta thì thả tay xuống, ngẩng đầu nhìn về phía ta, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười gọi:"Phu quân!"
Nhìn thấy nụ cười của nàng, ngẩn ra một chút lại hỏi: "Phu nhân, vừa nãy nàng bị sao vậy??" Sao lại ngồi ở chỗ này thất thần vỗ mặt, hỏi xong bèn nhìn sang Thị Kiếm đứng bên cạnh, hy vọng có thể tìm được đáp án, nhưng sắc mặt nàng vẫn như bình thường không có bất kì khác lạ nào, thậm chí nàng còn quăng cho ta một ánh mắt xem thường nữa chứ.
Đáy mắt tướng quân đại nhân hiện lên nét kinh ngạc nhưng nhanh chóng bị tươi cười che dấu:"Ta không sao ~" Nói xong còn nhếch khóe miệng lên cười khẽ với ta.
"Ngạch ~ Vậy sao?" Ta dựa sát lại gần để xem cho rõ, mặt nàng khẽ đỏ ửng, này nhìn có vẻ là không bị gì thật.
Tướng quân đại nhân đột nhiên dời tầm mắt, mạt đỏ ửng trên mặt cũng đậm thêm vài phần, nàng vẫn cười nhẹ nhàng như cũ:"Phu quân, tối hôm qua chưa ăn gì, giờ hẳn là đói bụng rồi, mau ngồi xuống ăn sáng trước đã ~" Giọng điệu so với vừa rồi cũng không có gì khác, vẫn thản nhiên ~ ôn nhu như vậy......
"Ân ~" Gật đầu, nheo mắt lại, đánh giá tướng quân đại nhân từ đầu đến chân một lần nữa. Tuy rằng không tìm thấy gì khác lạ nhưng ta vẫn cảm thấy bộ dáng tướng quân đại nhân hiện tại có chút kì quái.
Bất quá, bị nàng nhắc tới đồ ăn thì đúng là có chút đói thật, ngồi xuống cầm đũa gắp ngay miếng thịt bò xào trong dĩa.
Thịt còn chưa vào mồm thì tướng quân đại nhân đã lên tiếng:"Phu quân, ăn chút cháo trắng dằn bụng trước rồi hẵng ăn đồ dầu mỡ sẽ tốt hơn!" Nói xong múc một bát cháo đặt trước mặt ta.
"Ngạch ~" Do dự nhìn miếng thịt bò trên đũa, lại nhìn bát cháo trước mặt. Ta nhớ rằng từ sau khi đến phủ nguyên soái đến nay, buổi sáng ta không hề ăn cháo trắng nữa,để tìm lại số thịt trên người bị mất đi ở quân doanh nên mỗi bữa sáng của ta đều là những món bổ dưỡng thịt thà, bét nhất thì cũng là cháo thịt băm cộng thêm một dĩa thịt bò xào hoặc kèm một món nào đó khác.Lúc trước, mỗi khi dùng bữa sáng với nàng, có vẻ như nàng cũng không ngăn cản gì hành động bốc phát đó của ta, mỗi ngày trên bàn cũng sẽ có một phần cháo thịt băm và một phần cháo trắng, trên bàn có ba món thì chắc chắn phần thịt bò xào kia là của ta.
Chớp mắt vài cái, quét nhìn mặt bàn, trên bàn có ba món và hai phần cháo khác nhau, ta lại nhìn miếng thịt bò đang gắp lần nữa, rồi ngẩng đầu chuẩn bị nói gì đó, ngoài ý muốn chống lại đôi con ngươi đen láy biết cười,sáng ngời như sao trên trời đêm, tim loạn đập một chút, không nghĩ ngợi gì liền thả miếng thịt bò xuống, nghe lời bưng bát cháo trắng lên.
Ăn được vài miếng, ngẩng đầu nhìn người cũng đang ngồi ăn cháo đối diện, nhìn động tác tao nhã của tướng quân đại nhân, ta không khỏi thả chậm tốc độ theo, cố gắng không để cho mình phát ra những thanh âm thô lỗ gì đó. Sau vài ngày ở chung, ta phát hiện tướng quân đại nhân thích ăn món thanh đạm. Tựa như bây giờ, trên bàn có ba món, một món là dĩa thịt bò xào yêu thích của ta, hai món còn lại chính là hai món rau, và đương nhiên là đôi đũa của tướng quân đại nhân tuyệt đối sẽ không chuyển sang dĩa thịt bò xào kia.
Dường như tướng quân đại nhân phát hiện ra ánh nhìn chăm chú của ta bèn mỉm cười hỏi:"Phu quân, làm sao vậy?"
"Ách ~" Mặt nóng lên, tim trật một nhịp, vội vàng cúi đầu ăn cháo. Nhìn lén lại bị bắt gặp, vốn chuyện này cũng không có gì lớn nhưng không biết sao ta lại cảm giác như đang làm chuyện xấu thì bị người bắt quả tang, cảm giác ngượng ngùng dâng lên trong lòng.
"Phu quân có cần múc thêm một bát nữa không?" Thanh âm mang đậm tiếng cười của tướng quân đại nhân vang lên trên đỉnh đầu, dường như trong giọng nói còn có chút trêu chọc.
"Ân, bát của ta còn......" Hôm nay đại tướng quân bị làm sao vậy? Nghĩ đến đôi con ngươi đen láy biết cười kia, mặt lại nóng lên, đầu cúi càng thấp, tay phải cầm muỗng liều mạng múc cháo đưa vào mồm.
"Xì......" Lần này thì tướng quân đại nhân cười khẽ ra tiếng.
Nghe được hai tiếng cười trước sau đột nhiên vang lên, trong lòng buồn bực, không nhịn được tò mò ngẩng đầu nhìn tướng quân đại nhân ngồi đối diện và Thị Kiếm khó hiểu:"Làm sao vậy?"
Thị Kiếm ở một bên cố nén cười chỉ bát cháo trong tay ta nói:" Cô gia, nếu người muốn ăn thêm bát nữa thì nói một tiếng để ta múc giúp người là được......Sao người phải......" Chưa nói hết câu cuối đã nhịn không nổi cười rộ lên.
Khó hiểu nhìn Thị Kiếm đang cười sặc sụa, lại nhìn tướng quân đại nhân cũng đang cười khẽ, nghi hoặc cúi đầu nhìn bát của mình.
"Ách......" Sao lại không có gì thế này??
"Cô gia, ta giúp người múc thêm bát nữa nha??" Thị Kiếm nói xong vừa nhăn nhó, rõ ràng là đang cố nén cười.
"Không cần, ta tự làm được rồi!" Bình tĩnh múc thêm một bát cháo nữa cho mình, che dấu sự xấu hổ nói:"Kỳ thật vừa rồi là do ta muốn ăn sạch sẽ một chút, dù sao người ta cũng có câu:'Cày đồng đang buổi ban trưa, Mồ hôi thánh thót như mưa ruộng cày. Ai ơi bưng bát cơm đầy, dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần ' sao ~ Ha ha...... Cho nên chúng ta không thể dễ dàng lãng phí lương thực......"
"Sao, làm sao vậy??" Sao ta vừa nói xong thì khuôn mặt hai người kia lại trở nên quái dị như vậy.
Nghe được câu hỏi của ta, ánh mắt của đại tướng quân khẽ lóe lên, sau đó lại nở nụ cười với ta:"Không có việc gì ~"
"Phải không??" Ta tỏ vẻ hoài nghi, ngẩng đầu nhìn nét mặt nghiêm túc một cách kì lạ của Thị Kiếm.
"Không ngờ cô gia người còn có thể làm thơ!!" Thần sắc Thị Kiếm biến đổi, không còn bộ dạng khinh bỉ ta nữa mà đáy mắt chớp động lóe lên một cảm giác ta có chút quen thuộc, giống như lúc ta giải quyết vụ Thực Nhân Tộc ngày đó, cảm giác đó gọi là bội phục.
"Ngạch......" Nghe Thị Kiếm nói mà mém sặc, vội vàng nhìn tướng quân đại nhân lắc đầu:"Phu nhân, các người hiểu lầm rồi, bài này không phải do ta nghĩ ra, ha ha, là do trước đây nghe một lão nhân đọc, ta cảm thấy hay nên học thuộc mà thôi......" Hồi học tiểu học, thầy dạy văn của ta là một giáo viên lớn tuổi, cho nên ta bảo trước đây học theo một lão nhân cũng không phải là nói sai.
"A ~ Thì ra là vậy......" Thị Kiếm thất vọng nhìn ta, thở dài một hơi, trên mặt lại trở về khuôn mặt bình thường mà ta quen thuộc, đồng thời trên đó còn viết: Ta nói rồi mà, nhìn mặt ngươi là biết ngươi không phải nhà thơ rồi.
Mà tướng quân đại nhân vẫn trầm mặc nở nụ cười như trước, vẻ mặt bình tĩnh nhìn ta.
Bị nàng nhìn có chút chột dạ, vội vàng dời tầm mắt nói sang chuyện khác:"Đúng rồi, phu nhân, vừa rồi nhạc phụ đại nhân gọi ta đến thư phòng nói chuyện là vì muốn sắp xếp cho ta một việc!"
"Việc gì?" Giọng tướng quân đại nhân có vẻ nghi hoặc nhưng trên vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ.
"Ân, nhạc phụ đại nhân, cái kia...... Ân...... Hẳn là cảm thấy thân thể ta quá mức suy nhược đơn bạc, tay trói gà không chặt, cho nên ngài kêu ta bắt đầu từ mai sẽ theo Tư Hàn tập võ vào buổi sáng, học cưỡi ngựa vào buổi chiều......." Nói đến này ta liền ức chế, làm tế tử ở rể không phải là làm một tiểu bạch kiểm ăn bám sao, không phải là chỉ ăn với ngủ sao, sao giờ đây lại biến thành mỗi sáng dậy còn sớm hơn cả gà trống, sau đó phơi nắng phơi sương tàn phá cái thân già còm cõi này??
"Thì ra là thế ~" Tướng quân đại nhân nghe xong thế nhưng lại không tỏ vẻ gì khác, lại còn gật đầu ra vẻ rất vừa ý nữa chứ.
"Cái kia, phu nhân, kỳ thật ~ Ân ~ Chính là ~" Ta rối rắm nhìn tướng quân đại nhân ngồi đối diện, sao lại thành như vậy nhỉ, đáng ra kế tiếp phải là hỏi ta thấy việc này thế nào chứ ? Trả lời như vậy làm sao ta nói tiếp được a......
Qua một hồi lâu, tướng quân đại nhân mới buông đũa cầm khăn lau miệng, sau khi xong hết thảy mới buồn cười hỏi ta:"Kia, phu quân có vừa lòng với an bài của phụ thân không?"
"Ha ha......" Đôi mắt sáng lên,vui vẻ, vội vàng ngồi thẳng lưng:"Phu nhân, kỳ thật nhạc phụ đại nhân làm vậy cũng là vì tốt cho ta, hiện tại ta đường đường là tế tử của nguyên soái quân Trấn Bắc, phu quân của một nữ tướng cân quắc bất nhượng tu mi như phu nhân, nếu không có chút võ nghệ, không biết cưỡi ngựa bắn cung gì đó thì nhìn có vẻ hết nói nổi rồi......" Nói đến đây dừng lại, lén nhìn đại tướng quân, thấy nụ cười vẫn hiện diện trên mặt nàng như trước mới nhẹ nhõm há mồm chuẩn bị bài phát biểu.
Ta vừa hé miệng ra, chưa kịp phát ra thanh âm nào thì tướng quân đại nhân đã mỉm cười gậtgù đồng ý nói:"Ân, Tư Hàn là một sư phụ không tệ!"
"Ngạch......" Ta không phải có ý này a.
"Phu nhân ~" Nhìn tướng quân đại nhân chuẩn bị đứng dậy rời đi ta liền vội vàng hô to.
"Phu quân, làm sao vậy?" Tướng quân đại nhân ngồi ngay ngắn ở đối diện khó hiểu nhìn ta.
"Cái kia là như thế