Sau khi trầm mặc một hồi, đại tướng quân mới ngẩng đầu bình tĩnh nhìn ta hỏi:"Giờ đây, người hối hận sao?"
"Ân?" Hối hận sao, hối hận điều gì chứ? Hối hận vừa rồi nhất thời xúc động bô bô bàn luận về việc phụ nữ có thai sao;Hay là hối hận về việc ký bản khế ước trước kia?
"Đại, ách......Phu nhân, nàng nghỉ ngơi trước đi, ta ra ngoài một chút......" Có chút bối rối đồng thời có chút chột dạ khi đối diện ánh mắt cực kì bình tĩnh của nàng. Nàng hỏi ta hối hận sao, ta nghĩ hẳn là có chút đi. Nhưng ta cũng không biết mình hối hận điều gì, đột nhiên có chút không biết đối mặt nàng thế nào.
"Ngươi?" Đại tướng quân có chút kinh ngạc lại có chút bất đắc dĩ, gương mặt tái nhợt của nàng lại càng thêm tái nhợt.
"Chờ một chút......" Đứng dậy rời phòng đến nhà bếp, có chuyện chờ lát nữa hẵng nói.
Một đường chậm rãi chạy đến nhà bếp, ở nhà bếp có rất nhiều người đang bận rộn. Ta đứng ở cửa nhìn một vòng mới tìm thấy một người có vẻ quen thuộc là Tư Vũ, bước nhanh đến cạnh nàng, nở một nụ cười xán lạn lấy lòng hỏi:"Tư Vũ!"
"Cô gia?" Tư Vũ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn ta, sau đó hình như nghĩ đến điều gì liền đổi sắc lạnh lùng nhìn ta hỏi:"Không biết cô gia tìm Tư Vũ có gì phân phó?" Giọng điệu lạnh như băng không chút cảm tình.
"Ngạch ~" Sao hai ngày nay ai cũng biến thành như vậy?
"Tư Vũ, trong bếp có đường đỏ không?" Được rồi, giờ cũng không rảnh suy nghĩ vì sao các nàng lại trở mặt như vậy, lúc này lấy đường đỏ có vẻ quan trọng hơn.
"Có!" Tư Vũ gật đầu, nhưng chỉ gật đầu mà thôi.
"Không biết thứ đó để chỗ nào, ta muốn lấy một ít!" Xem ra phải tự mình xuống bếp rồi.
"......" Tư Vũ nhìn ta một cái rồi buông đồ đang cầm trong tay xuống, đi về một căn phòng nhỏ trong bếp.
"Ngạch?" Cứ như vậy rời đi sao?
"Đây nè ~" Vào lúc ta rối rắm không biết có nên hỏi ai khác không thì Tư Vũ cầm một cái hũ nhỏ về, ôn hoà nhét vào tay ta rồi tiếp tục công việc.
"Ngạch, cám ơn!" Cám ơn nàng một tiếng rồi tiếp tục tìm kiếm dụng cụ làm bếp khác, sau một hồi lâu, dưới sự giúp đỡ của một đại nương không quá tình nguyện, bát nước đường đỏ và một túi chườm nước ấm cũng hoàn thành.
Nhìn hai vật trong tay, nhún nhún vai, tạm thời cũng chỉ được chừng này.
Trở lại phòng, sắc mặt đại tướng quân tái nhợt, nàngvẫn đang nhíu chặt mày nằm trên giường. Trong lòng run lên, lắc lắc đầu, hít một hơi, bước nhanh đến bên giường, nhẹ giọng nói:"Phu nhân, ngồi dậy uống chút nước đường đỏ sẽ thấy đỡ hơn......"
Đại tướng quân mở to mắt, nhìn bát nhỏ ta đang cầm trên tay, không nói lời nào, ngồi dậy cầm lấy bát trên tay ta uống cạn.
Nhận lấy cái bát không từ tay nàng, sau đó đặt lên tay nàng túi chườm nước ấm, cười với nàng một cái: "Đặt thứ này lên bụng sẽ cảm thấy đỡ hơn một chút!"
"......" Đại tướng quân im lặng nhận lấy túi chườm ấm ta đưa.
"Ngạch? Thật sự sẽ đỡ hơn nhiều lắm đó......" Nghĩ rằng nàng không tin, ta vội vàng cường điệu.
"Thử đi......Tin tưởng ta!"Nàng vẫn bất động nhìn ta, ta đành phải chủ động ấn nàng nằm xuống giường.
Đặt bát đi cất, trở về, nhìn đại tướng quân đang thoải mái nằm trên giường. Nhịn không được lắc lắc tứ chi đau nhức, cơn buồn ngủ đột nhiên ập đến, mí mắt có chút nặng.
Đại tướng quân vốn đang nhắm mắt lại đột nhiên mở mắt ra, nhìn ta bảo: "Lại đây!" Nói xong, thân thể xê dịch vào bên trong.
"Ân ~" Chống lại ánh mắt bình tĩnh của nàng, nghĩ ngợi một chút rồi gật đầu. Cởi áo ngoài, gỡ giày, nằm xuống vị trí khi nãy của nàng, đắp chăn, thoải mái thở dài một hơi. Hương thơm nhàn nhạt quen thuộc vây quanh, sau một hồi nhắm mắt ta lại không ngủ được.
Do dự hồi lâu, nhịn không được xoay qua nhìn người bên cạnh tuy nhắm mắt nhưng mày vẫn cau chặt, nhẹ giọng hỏi: "Đại tướng quân, người, lúc trước vì sao ngài lại ân ~ Vì sao lại muốn tìm người đến để giả thành thân?" Hơn nữa, nhiều thanh niên anh tài tuấn tú như vậy không chọn, ngược lại lại chọn trúng một nữ nhân như ta đến giả kết hôn?
Lúc ta nghĩ rằng đại tướng quân sẽ không trả lời thì nàng lại mở mắt nhìn ta, trầm mặc một hồi mới nhẹ nhàng nói:"Tình thế thiên hạ hiện tại thế nào?"
"Ân?" Sao lại hỏi cái này?
Bất quá, vấn đề này, nghĩ nghĩ, theo như những gì nghe được từ chỗ đại Quan thì ở Nguyệt Quốc dân chúng an cư lạc nghiệp, đất nước phồn vinh, quan hệ giao hảo với các quốc gia xung quanh, trừ bỏ Thực Nhân Tộc thỉnh thoảng quấy nhiễu biên cương thì cũng coi như là mưa thuận gió hòa: "Ân ~ Thái bình thịnh thế đi!"
"Như vậy, nếu thiên hạ thái bình thịnh thế, một võ quan tay nắm binh quyền sẽ như thế nào?" Đại tướng quân lại hỏi.
"Ngạch ~" Này, nhìn nàng, do dự một chút mới nói:"Loạn thế cần võ định quốc, thịnh thế cần văn trị quốc." Nghĩ đến thân phận của đại tướng quân lại thêm một câu: "Ân ~ Cũng có thể nói, trong thời thịnh thế, một võ tướng không thể từ bỏ sự nghiệp đang trên đỉnh cao thì kết cục cũng chỉ có thể là thỏ khôn chết nơi đàn chó săn!" Đột nhiên có chút sáng tỏ, thời thái bình thịnh thế, Tư nguyên soái tay nắm trọng binh, lại còn là một vị tướng uy danh chấp chưởng binh quyền hơn hai mươi năm.
Đại tướng quân quay đầu nhìn ta rồi nói:"Đương kim thánh thượng tuổi tác đã cao nhưng vẫn chưa lập thái tử!"
"......" Chớp mắt mấy cái, cái này thì liên quan gì với hôn sự của đại tướng quân người a?
"Phụ thân trấn thủ biên cương hơn ba mươi năm, mặc dù chưa bao giờ tham dự triều chính, nhưng lại nắm giữ hai mươi vạn đại quân." Đại tướng quân lại nói.
"Ân......" Gật gật đầu, quay đầu nhìn sang bên cạnh, hy vọng đại tướng quân có thể nói tiếp khúc sau, nhưng lại phát hiện nàng đã muốn nhắm mắt không nói gì nữa.
"Phu nhân?" Trông nàng có vẻ rất không thoải mái, cơn đau sinh lý này ta cũng đã từng trải nghiệm qua, chỉ là sau khi đến nơi này lại không hề đau nữa.
Nàng nhíu chặt mày trở mình, không nói gì.
Xoay đầu lại nhìn lên trần nhà, ngẫm nghĩ lời nàng nói khi nãy. Nhức đầu, tên nhị hoàng tử kia hôm nay cũng đã đến Biên thành ~ Binh quyền? Đoạt vị? Nếu liên hệ hết thảy lại, dường như có chút hiểu được ý của đại tướng quân.
"Đại tướng quân, là do người không muốn gả cho vị hoàng tử này, cũng không muốn gả cho một gia đình môn đăng hộ đối chọc cho hoàng đế nghi kị nên mới nghĩ đến việc giả kết hôn sao?" Càng nghĩ càng cảm thấy có đạo lý, một người như đại tướng quân, nếu vào cung sẽ không hạnh phúc, hơn nữa nàng hẳn sẽ không thích việc nhiều người thờ chung một chồng. Mà gả cho những người khác, một nam nhân có thể xứng với nàng, nếu không phải một đại anh hùng gì đó thì ít nhất cũng là một anh tài trẻ tuổi đầy hứa hẹn, bất quá loại này gia thế bối cảnh sẽ không thể nào đơn giản, nếu thành thân thì có thể sẽ khiến hoàng đế nghi kị.
"Ân!" Đại tướng quân nhắm mắt lại nhẹ nhàng ứng một câu.
Vốn định hỏi tiếp nhưng khi nhìn thấy bộ dáng nàng lúc này, ta lại sửa lời thành:"Đại tướng quân, còn đau nhiều không?"
"Không sao ~"
"......" Mồm bảo không sao nhưng sắc mặt lại trái ngược, trán rịn mồ hôi. Thấy vậy, không hiểu sao tim lại co rút một chút, nhịn không được đưa tay xoa trán nàng, chạm vào là một cái trán đẫm mồ hôi.
"Ngươi?" Đại tướng quân đột nhiên mở to mắt, đáy mắt mang theo khiếp sợ và khó hiểu.
"Ta thấy người đổ mồ hôi, chỉ muốn giúp người lau một chút......" Chống lại cắp mắt ngăm đen thâm thúy trước mặt, vội rút tay lại, không hiểu sao cảm thấy cực kì