"Phu nhân......" Nhìn đến đại tướng quân mình tương tư đã lâu, ta kích động thiếu chút nữa mặc kệ tất cả nhào qua ôm lấy nàng hung hăn cắn vài cái, nhịn lâu như vậy, rốt cuộc cũng không cần lại ở chung một chỗ với Phong quân sư, một phần tử si mê binh khí một cách điên cuồng.
"Ân ~" Đại tướng quân ngẩng đầu, nở nụ cười ôn nhu với ta.
"Phu nhân, rốt cuộc thì Dạ đại gia không ngồi chung xe với nàng nữa à?" Sao phản ứng của đại tướng quân lại điềm tĩnh như vậy nhỉ? Rốt cuộc thì chúng cũng được ngồi chung xe, ít ra cũng phải kích động một chút chứ?
"Ân ~" Đại tướng quân cười gật đầu một cái.
Thật cẩn thận ngắm nhìn đại tướng quân, hôm nay đại tướng quân thật ôn nhu, nhưng cũng rất kỳ quái, sao lại nhìn ta như thế nhỉ?? Ta có gì không ổn sao?
"Khụ, phu nhân, Dạ đại gia đến xe Phong quân sư, ân ~ Mấy người đó sẽ không gây lộn chứ." Chỉ còn mười ngày đường, ta cũng không muốn Dạ đại gia gì đó chạy đến giành vị trí của ta.
"Phu quân đây là đang lo lắng biểu tỷ hay là Dạ đại gia đây?" Đại tướng quân như cười như không nhìn ta.
"Ngạch ~" Bị nụ cười trên mặt đại tướng quân làm cho tâm trí rung động, ngơ ra một hồi mới đáp:"Ta chẳng lo lắng về ai trong hai người bọn họ cả!" Cái ta lo lắng là không được ở chung một chỗ với đại tướng quân người mà thôi, nghĩ đến đây thì ta vạn phần ai oán, dường như Dạ đại gia cố tình giành đại tướng quân với ta để có thể đứng bên cạnh xem kịch vui vậy.
"Được rồi, đừng ai oán !" Đại tướng quân đang có tâm trạng vui vẻ đưa tay nựng nựng hai má ta.
"= =!" Ta làm sao lại ai oán chứ.
"Ngoan, đừng lo lắng, hai người đó không sao đâu!" Đại tướng quân nói xong, cười một cái rồi lấy một quyển sách trong ngăn kéo bên cạnh mở ra đọc, bộ dạng chuẩn bị không thèm để ý đến ta mà tập trung đọc sách.
"Phu nhân ~" Ta nhìn chằm chằm quyển sách trên tay đại tướng quân, rồi lại nhìn nàng, sau khi xác định nàng quả thật là tính đọc sách mà không hề để ý tới ta, ta đành mặt dày mày dạn nhích đến bên cạnh đại tướng quân, đáy lòng ghen tị vươn cổ ngó xem nàng đang đọc sách gì.
Đầu của ta vừa mới rướn qua thì đại tướng quân đã đóng sách lại, xoay người sang nhìn ta nở một nụ cười nhàn nhạt hỏi:"Người muốn làm gì?" Nói xong liền đưa tay vỗ vỗ lên móng vuốt của ta thật vất vả mới bò lên được thắt lưng nàng.
Ta vô tội chớp mắt với nàng, tay bị đẩy không đi, ngược lại càng được đằng chân lại lâng đằng đầu dùng sức ôm lấy vòng eo mảnh mai của nàng, sau khi ôm gọn đại tướng quân vào lòng ta mới hơi chút thỏa mãn nói:"Không muốn làm gì a ~" Xem ta quả thật là không làm gì a, chỉ là ôm ôm một chút mà thôi.
"Người ~" Đại tướng quân bất đắc dĩ giận dỗi nhìn ta một cái, đẩy vài cái không thể giẫy ra khỏi móng vuốt của ta, chỉ có thể oán trách trừng mắt ta, tùy ý ta ôm.
Ta cười một cách vô tội với nàng:"Phu nhân, nàng xem, xe ngựa chạy rất xóc nảy , ân ~ Tư thế này sẽ giúp nàng đọc sách thoải mái một chút!" Nói xong liền ôm chặt lất vòng eo của nàng đồng thời đem mặt dán lên sườn mặt đại tướng quân. Xem ta chu đáo biết bao nhiêu, cả hai cùng có lợi, nàng đọc sách của nàng, ta ôm nhuyễn ngọc ôn hương của ta.
"Thứ đồ xấu xa này, người như vậy làm sao ta đọc sách được?" Đại tướng quân nghiêng đầu tránh khỏi cái miệng đang kề sát của ta.
"Cứ đọc như hồi nãy a!" Ta lại không cầm tay nàng cũng không che mắt nàng a......
"Người ~" Đại tướng nghiêng người đặt sách sang một bên, sau đó đưa tay nhéo nhéo hai má ta.
"Phu nhân ~" Tuy rằng bị nhéo má, bất quá, tư thế bây giờ lại cực kì thuận lợi, thỏa mãn siết chặt vòng tay, về phần đang bị nhéo trên mặt cũng không quá để tâm, dù sao chỉ là một phần da bị kéo căng mà thôi, không đau cũng không nhột.
"Hiện giờ đang ở trên xe ngựa!" Vẻ mặt đại tướng quân bất đắc dĩ, nửa là nhu tình nửa là oán trách trừng ta một cái.
"Ân ~ Ta biết!" Ta gật đầu, là bởi vì ở trên xe ngựa nên ta cũng không làm gì a, chỉ là ôm một cái thôi mà. Mấy ngày nay, ban ngày thì bị Phong quân sư tra tấn trên xe ngựa không cách nào tìm đại tướng quân; Ban đêm thì lại bị đại Quan và Phong quân sư bám riết không tha bất kể là đóng quân nơi hoang sơn cùng cốc hay chỗ dừng chân có phòng ốc ấm cúng, chỉ đến khi ánh trăng chiếu thẳng đỉnh đầu thì mới được bọn họ ân chuẩn về phòng nghỉ ngơi, xem đi, đã vài ngày cũng chưa được ôm một cái a
"Nhưng màngười như vậy ta không cách nào đọc sách được!" Đại tướng quân nói xong liền hờn dỗi liếc ta một cái rồi nói tiếp:"Người như vậy ta sẽ phân tâm!"
"Ân ~" Nghe đại tướng quân nói vậy, khóe miệng ta không tự chủ được lại vểnh lên vài phần.
"Vu Thị ~" Hai mắt đại tướng quân mang theo nhu tình.
"Ân ~" Nhìn bộ dáng đại tướng quân lúc này, đáy lòng chợt có gì đó động đậy, sáp lại gần nhỏ giọng nói:"Vậy ta lấy một chút lợi tức trước đã!" Nói xong liền mặt dày mày dạn cọ chóp mũi mình lên chóp mũi nàng hai cái.
"Ngô ~" Đại tướng quân bất đắc dĩ mặc ta cướp lấy lợi tức, hồi lâu sau, khi cảm giác được ta quá mức được đằng chân lại lâng đằng đầu thì nàng mới thở phì phò đẩy vai ta ra, đỏ mặt thở dốc oán trách:"Không thể được một tấc lại muốn tiến một thước!" Toàn bộ khuôn mặt đỏ ửng, đáy mắt mang theo thẹn thùng.
"Ngô......" Vụng trộm nhìn vạt áo bị kéo ra một chút, ngô ~ rất đáng tiếc, đã bị phát hiện, nhưng lợi tức như vậy là quá ít a, bất mãn nhìn đại tướng quân, đáng thương hề hề nói:"Phu nhân......"
"Không được ~" Đại tướng quân đỏ mặt, sau khi sửa sang lại vạt áo hỗn độn trên người mình ngay ngắn thì cũng thuận tiện sửa lại vạt áo của ta.
"Phu nhân, ta vẫn chưa nói gì mà ~" Ta còn chưa nói là chuyện gì mà đã bảo không được là sao?
"Chính là không được!" Đại tướng quân đỏ mặt trừng ta một cái.
"Nhưng mà ~" Chớp chớp mắt, nhưng mà chưa đủ lợi tức a......
"Có khả năng đêm nay không kịp vào thành mà sẽ hạ trại bên ngoài, mấy đêm nay người vẫn chưa ngủ đủ giấc, giờ hãy tranh thủ ngủ một chút đi!" Đại tướng quân nói xong liền lui ra khỏi vòng tay ta.
"Ân, vậy còn phu nhân?" Đề nghị này có chút làm cho người ta động tâm, nếu có thể ngủ cùng nhau, cái này có thể suy xét một chút.
Đại tướng quân cầm lấy quyển sách vừa rồi lên:"Ta đọc sách một chút!"
"Ân??" Ta nghi hoặc nhìn chằm chằm sách trên tay đại tướng quân,này là sách gì a, so với ta còn muốn hấp dẫn hơn......
Đại tướng quân không đợi ta nhìn rõ đó là sách gì đã đặt sách sang một bên, vẻ mặt đau lòng nhìn ta nói:"Được rồi, mau ngủ đi, nhìn xem quầng mắt cũng đã thâm quầng rồi kìa ~"
"Ân ~" Nhìn vẻ mặt đau lòng và lo lắng của đại tướng quân, ta ngoan ngoãn gật đầu rồi nhu thuận nằm xuống, tựa đầu trên đùi nàng bồi bổ giấc ngủ. Nhìn chiếc cằm xinh đẹp cùng khóe môi khẽ cong lên của đại tướng quân, ta thỏa mãn nhắm mắt lại. Có lẽ là do mệt mỏi; Có lẽ là do ngón tay đại tướng quân nhẹ nhàng vuốt ve trên đầu mi quá mức thoải mái; Có lẽ là do