"Tiểu Vu ......" Đại Quan xoay xoay ngón tay, không được tự nhiên chặn trước mặt cản đường ta đi.
" Đại Quan, ngươi làm gì vậy?" Nhìn đại Quan lúc thì nhìn ta lúc lại cúi gằm mặt xuống đất, ta rét run cả người, da gà da cóc gì nổi hết cả lên.
"Tiểu Vu, ta......" Đại Quan nhăn nhó xoay xoay ngón tay, ấp a ấp úng như gà mắc tóc.
"Đại Quan, ngươi muốn nói gì thì nói, đừng có doạ người như vậy được không." Ta rùng mình một cái.
"Ngô...... Tiểu Vu ......" Đại Quan đột nhiên nhào lại, giang tay ôm chầm lấy ta.
"Oa......" Ta dùng hai tay che ngực, ra sức giãy dụa:" Quan Vân Trường...... Ngươi...... Buông...... Buông ra......" Dưới cái siết của đại Quan ta bắt đầu thật sự khó thở.
"Ô ô...... Tiểu Vu ......" Đại Quan càng siết chặt thêm.
"Buông ...... Buông ra......" Cũng không thể bận tâm vụ che ngực nữa, ta dùng sức đấm hắn một quyền, cộng thêm chân dùng sức giẫm xuống chân hắn.
"Ngao......" Đại Quan thảm thiết ôm chân, vừa nhảy vừa xoay vòng vòng tại chỗ.
"Đại Quan, hôm nay ăn gan hùm sao......" Há mồm hớp không khí, tức không chịu nổi, giơ chân đạp nốt vào cái chân còn lại của hắn, ăn đậu hủ của ta, muốn chết sao.
"Ngao......" Đại Quan ngã bật ngửa ra đất, ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng, vẻ mặt ủy khuất nhìn ta.
"Biết vì sao kêu nam nữ thụ thụ bất thân và thủ thân như ngọc không?" Ta còn chưa ra vẻ ủy khuất mà, tức không chịu nổi lại nhấc chân lại đạp thêm mấy phát.
"A, tiểu Vu." Đại Quan chật vật né tránh, hô to:" Tiểu Vu, ta sai rồi......"
"Hiện tại mới biết được sai sao, xong rồi......" Nhớ lại hồi nãy bị mưu sát......
"Ngao......" Đại Quan đã trúng một đạp.
"Hôm nay cho ngươi biết cái gì gọi là thụ thụ bất thân, cái gì gọi là hoa đã có chủ không thể chọc vào......" Không thể nói thêm lời nào nữa, thầm nghĩ phải dạy cho thằng nhãi này một bài học, vừa mới vào ở hậu viện vương phủ không lâu, thế nhưng lại dám chiếm tiện nghi của ta giữa ban ngày ban mặt. Ta cột tà áo lại, xuất chiêu Vô Ảnh Cước đuổi theo đại Quan đạp vào phát.
"Chờ chút, tiểu Vu, không phải là ta cố ý ......" Đại Quan vừa trốn vừa la.
"Không phải cố ý, thì phải là cố tình......" Vừa nghe vậy ta liền nổi điên lên, hồi nãy thiếu chút nữa đã tắt thở rồi.
"Ngao......" Đại Quan ôm mông tránh thoát một đạp của ta, nhảy ra xa la lên:" Là chủ ý của Phong quân sư......"
"Phong quân sư??" Ta thở phì phò, hai tay chống nạnh dừng lại.
"Ân......" Đại Quan ôm đầu né sang một bên.
"Nói cho rõ ràng ......" Ta nhấc chân hăm doạ.
"Là Phong quân sư muốn ta làm như vậy !" Đại Quan vừa nói vừa cẩn thận liếc sang bên kia.
"Phải không?" Ta nhìn theo tầm mắt của hắn những cũng không thấy được gì.
"Cái kia tiểu Vu ...... Vừa nãy có người nhìn thấy......" Đại Quan cẩn thận e dè nhìn ta, yếu ớt đưa tay chỉ về ngọn núi giả cách đó không xa nói:" Vừa rồi có hai nha hoàn đứng đó ......"
"Các ngươi có mục đích gì??" Nửa tháng trước đoàn người chúng ta nhập kinh, ngày hôm sau thì đã vào đây ở, nghe nói chỗ này là vương phủ được lão hoàng đế ban thưởng, nhạc phụ đại nhân cùng đại tướng quân mới vừa vào kinh liền tiến cung diện thánh, sau đó mỗi ngày nhạc phụ đại nhân và đại tướng quân đều rời phủ từ sớm tinh mơ, đến lúc trăng lên đỉnh đầu mới trở về. Còn ta thì mỗi ngày vội vội vàng vàng nấu cơm cho đại tướng quân, đồng thời thuận tiện làm quen vương phủ, đến hôm nay mới dạo hết được cái vương phủ này.
"Tiểu Vu, ta nói, ngươi có thể đừng ......" Cẩn thận nhìn ta.
"Nói......" Cố gắng hồi tưởng, nửa tháng này cũng chưa gặp mặt tên quân sư bất lương, dường như trước đó ta cũng không làm gì đắc tội nàng......
"Tiểu Vu, Phong quân sư nói...... Hiện tại chúng ta đang ở kinh thành, hơn nữa...... Đại tướng quân...... Thanh danh rất lớn...... Mọi người đều rất ngạc nhiên về tiểu Vu ngươi ......" Đại Quan vừa nói vừa trộm nhìn sắc mặt của ta.
"Sau đó thì......"
"Ân, sau đó, Phong quân sư nói người ở kinh thành thích nhất là tám nhảm, từ ngày chúng ta nhập kinh, tiểu Vu vẫn là đối tướng thảo luận của công chúng...... Tiểu Vu lại không ra ngoài, cho nên mọi người lại càng hiếu kì...... Bởi vì có liên quan đến đại tướng quân, cho nên mọi người đã muốn bắt đầu cảm thấy tiểu Vu là một người cực kì tài giỏi, ngay cả đương kim thánh thượng cũng cảm thấy như vậy...... Hơn nữa, tóm lại......" Đại Quan chít chít méo méo nói liên hồi.
"......" Ta không nói gì mà khinh bỉ nhìn hắn:" Cho nên, các ngươi cảm thấy danh khí của ta còn chưa đủ vang dội?"
Đại Quan lắc đầu như trống bỏi, vô tội nhìn ta nói:" Phong quân sư nói,làm như vậy có thể làm giảm sự hiếu kì ngày càng nhiều của người bên ngoài với tiểu Vu ngươi, ân, đồng thời cũng có thể kích thích một đám người khác khiến họ lòi cái đuôi ra ...... Cho nên, Phong quân sư bảo ta...... Như vậy...... Khiến bên ngoài hiểu lầm...... Tiểu Vu là Long Dương Quân, có sở thích đoạn tụ ......"
"......" Sau khi nghe được lời giải thích thì khoé miệng ta bắt đầu run rẩy, trong lòng vụng trộm thêm một câu, này không phải hiểu lầm, đây là sự thật.
"Chẳng lẽ không thể đổi sang một loại phương thức khác sao?" Tạo hiểu lầm, chả lẽ không thể đổi một cách khác.
"Phong quân sư nói cái này là tốt nhất......"
"Vậy còn hai người không cẩn thận nhìn thấy khi nãy thì sao?" Ta vô lực nhìn đại Quan.
"Không biết, dù sao cũng không phải người của chúng ta......" Lời này đại Quan nói một cách hợp tình hợp lý.
"Ờ, đại Quan, chẳng lẽ ngươi không sợ Thị Vũ biết?" Không phải muốn làm tan núi băng Thị Vũ sao?
Đại Quan dừng động tác phủi quần áo lại rồi nói:" Thị Vũ cũng biết, cho nên......" Nói xong liền dùng ánh mắt u oán nhìn ta, bày ra một bộ dáng uỷ khuất cứ như chịu thiệt thời lớn vì bị ta chiếm đại tiện nghi vậy.
"Ngươi......" Nhìn bộ dạng này của hắn, cơn tức vừa mới nén xuống lại bùng lên, chặn đường của ta thì thôi đi, phá hư danh dự của ta cũng không nhắc tới, suýt chút nữa còn mưu sát ta. Sau vài hơi hít sâu ta mới bình tĩnh lại, nhịn xuống xung động muốn chụp chết hắn, buông tay, quay về Đông Uyển - nơi mà ta và đại tướng quân ở, mặt trời đã sắp xuống núi, ta phải trở về nấu cơm, sáng sớm hôm nay đại tướng quân bị người của phủ công chúa gì đó mời đi, bây giờ hẳn đã sắp trở về.
"Tư Thanh, chúng ta đi!" Xoay người hô một tiếng với khoảng không bên cạnh, sau đó đi thẳng về hướng Đông Uyển.
Nói đến Tư Thanh thì này cũng là một kẻ quái nhân, tính cách y như Thị Vũ, lạnh lùng không cảm xúc, cũng đủ im hơi lặng tiếng, thậm chí còn hơn Thị Vũ một bậc là nàng thích làm người tàng hình. Lần đầu tiên ta còn không biết nàng có thói quen này, đột nhiên đụng tới nàng xuất hiện từ hư không làm ta bị doạ nhảy dựng cả lên, thiếu chút nữa đã cần đại tướng quân lập một dàn cầu hồn để gọi ta lại.
Ta vừa nói xong, từ hư không liền xuất hiện một người cầm giỏ cá đứng sau lưng ta. Hôm nay dạo đến rìa tây bắc của vương phủ thì phát hiện ở đó có một cái hồ không nhỏ, không nhịn được bèn cùng Tư Thanh hợp lực bắt được vài con cá trích bạc béo nộn.
"Tư Thanh, vừa rồi ngươi có nhìn thấy người đó không?" Đầm nước ở kinh thành quá sâu, mà kỹ năng bơi của ta lại quá kém.
"Ân!" Tư Thanh ừ một tiếng.
"Biết là người