"......" Sau khi chạy một đoạn đường dài tới một cánh đồng cỏ dại, ta thật vất vả mới đuổi kịp Dạ đại gia, không đợi ta thở một hơi thì Dạ đại gia đột nhiên dừng lại, ánh mắt nàng lạnh băng nhìn ta, mà ta chỉ kịp há mồm ú ớ một tiếng thì Dạ đại gia đã cao hơn ta tới nửa thân người.
Ta hơi sững sờ nhìn nàng, dưới cái nhìn chăm chú của nàng, ta mới chậm rãi cúi đầu nhìn xuống. Không biết khi nào thì đã có thêm hai cây ngân châm nhỏ loé sáng cắm trên hai đầu gối ta, giờ đây ta đã hiểu vì sao khi nãy nàng lại đột nhiên cao hơn ta nửa thân người. Bởi vì lúc này đây, khi đôi chân đã mất đi tri giác, ta đã lập tức ngã quỵ trên bãi cỏ.
"Vu công tử, xin người chịu tạm thế này trong vài ngày." Dạ Tư Y liếc nhìn ta mà mặt không đổi sắc, nói xong thì trong tay lại xuất hiện thêm ba bốn ngân châm giống y như đúc với hai ngân châm đang cắm trên đầu gối ta lúc này. Nàng ra tay nhanh như thiểm điện cắm những cây châm đó lên đùi ta, sau đó thuận tay rút đi hai cây ngân châm trên đầu gối ban đầu, rồi lại ghim thẳng vào lưng ta.
"......" Ta ngã sấp xuống bãi cỏ, cố gắng muốn cử động thân thể nhưng lại phát hiện cả người vô lực, đừng nói thân thể, ngay cả ngón tay cũng không cách nào nhúc nhích.
Dạ đại gia xong việc liền đứng lên, vẻ mặt lạnh băng trên cao nhìn xuống:"Tạm thời muốn mời Vu công tử yên lặng tới đây làm khách một thời gian."
"......" Mấp máy môi, không tiếng động nhìn nàng hỏi: Vì sao? Ta gần như đã rất phối hợp tuỳ ý các ngươi bắt ta đến đây rồi, vì cái gì lại còn làm như vậy?
Ánh mắt lạnh băng của Dạ Tư Y nhìn ta, trầm mặc.
"......" Thấy vậy, ta tự giễu cười cười, sao lại ngu ngốc như thế nhỉ, vừa nãy còn không công lãng phí một đống thể lực, chạy đuổi theo người ta, kết quả lại biến thành một kẻ câm, còn toàn thân bất toại.
Tầm mắt Dạ Tư Y dời khỏi người ta, lạnh lùng nói với khoảng không:" Đưa Vu công tử vào nghỉ ngơi!"
"Vâng!" Hai nữ nhân giống với nha hoàn đột nhiên xuất hiện giữa hư không, biểu tình lạnh băng như nam tử đầy máu ở biệt viện, lạnh lẽo vô hồn, cực kì cung kính với Dạ đại gia không dám trái một lời.
Sau sự xuất hiện của hai nha hoàn, dưới sự giám sát lạnh lùng của Dạ Tư Y, ta bị hai nha hoàn mỗi người một bên xốc lên. Sau một hồi nửa lôi nửa kéo hết cánh đồng cỏ, ta được kéo đến một nơi thoạt nhìn có vẻ đã hoang phế từ lâu, vào trong một đình thần lụp xụp rách nát. Giữa đình là một bức tượng bị mất một cánh tay. Không đợi ta nhìn được kĩ càng, cảm giác nhói lên, ánh mắt tối đen, ta liền mất đi tri giác.
Nói đến tình hình ở biệt viện, sau khi bị Dạ Tư Y tập kích xong thì biệt viện lại trở nên yên tĩnh như cũ. Hai mama ngã sóng soài trong phòng bếp, tiểu đồng thì gục trên bậc cửa. Mà khi lướt đến gần thiện phòng của hậu viện, nơi bức tường ngăn cách, mười mấy người gục ngã trong vũng máu, trên người cắm đầy ám khí; Trong đó, người ở gần thiện phòng nhất là Tư Hàn, Tư Băng và người đã lâu chưa từng xuất hiện là Thị Kiếm đều ngã trên mặt đất với thân thể đầy máu.
Mãi đến khi Tư Phong nhận được mệnh lệnh của Tư Khuynh Thần trở về biệt viện thì mới phát hiện được sự việc khác thường, sau khi Tư Phong dẫn người trèo tường vào thì sự yên tĩnh của biệt viện mới bị phá vỡ.
Tư Phong nhìn thấy hai mama ngã trong phòng bếp thì thầm nghĩ không ổn, hắn vội vàng mang theo mười thân binh tìm kiếm Vu Thị cùng đồng bạn vốn vẫn ẩn nấp trong bóng tối âm thầm bảo vệ chủ tử.
Cho đến khi nhìn đến đồng bạn ngã trong vũng máu ở hậu viện, hắn vội vàng bình tĩnh lại, vừa trầm ổn chỉ huy người cứu trị đồng bạn, vừa cho người truyền tin về vương phủ. Đồng thời chính hắn cũng vội chạy đến bên cạnh nhóm người Tư Hàn đang nằm một bên, sau khi kiểm tra thấy bọn họ chỉ là bị ngất xỉu, hắn vội trầm giọng bảo bốn người còn lại ở đó:" Hai người các ngươi theo ta đi tìm cô gia, còn lại thì ở lại canh giữ."
"Vâng!" Hai thân binh được điểm danh nắm chặt binh khí bước ra, vẻ mặt mệt mỏi nhưng lại đầy kiên cường.
Tư Phong nói xong cũng không vội vàng chạy đi, ngược lại tay trái càng siết chặt trường kiếm trong tay, mặt nhăn mày nhó quan sát dấu vết còn lại trong viện, quét mắt một vòng, cuối cùng tầm mắt dừng lại tại một vị trí đầy rêu xanh trên đầu tường, hắn trầm giọng nói:" Bên này!" Nói xong, hắn nhanh chóng xoay người đạp lên đầu tường. Hai người phía sau cũng nhanh chóng chạy theo Tư Phong đi theo những dấu vết không dễ dàng nhận thấy được mà truy tìm tung tích Vu Thị.
Mặt khác, bên trong ngự thư phòng, Tư Khuynh Thần chau mày nhìn phe phái bá quan văn võ đang tranh luận không ngớt. Đôi môi nàng mím chặt không nói lời nào, chỉ lãnh đạm nhìn người đứng đầu phe hoàng tử hoàng tôn ở đối diện, từ đầu đến cuối đại hoàng tử vẫn luôn im lặng không nói một lời nào.
Phong Dương mang vẻ mặt tái nhợt có chút suy yếu đứng cạnh Tư Khuynh Thần chợt phát hiện Tư Khuynh Thần khác thường, hướng theo tầm mắt của nàng nhìn những người ở đối diện, Phong Dương nhỏ giọng hỏi:" Khuynh Thần, làm sao vậy?"
Tư Khuynh Thần đạm mạc thu hồi tầm mắt, thản nhiên nói:" Không có gì, chỉ là đột nhiên có chút bất an."
Phong Dương sửng sốt, cau mày nghĩ nghĩ, sau đó chân mày liền giãn ra, thấp giọng cười khẽ:" Sao vậy, mới rời đi một chút đã bắt đầu tương tư rồi sao?"
Tư Khuynh Thần không thèm để ý lời chọc ghẹo của Phong Dương, ngược lại vị võ tướng ở đối diện vốn đang thao thao bất tuyệt phát biểu kiến giải của bản thân lại thấy được nụ cười của Phong Dương. Hắn trợn mắt, phẫn nộ nhìn về phía Phong Dương la lớn:" Phong quân sư!"
Chất giọng thô kệch vang dội cả ngự thư phòng khiến cho văn võ bá quan đều đổ dồn cặp mắt về phía Phong Dương và Tư Khuynh Thần.
"Ân?" Phong Dương thản nhiên nhìn vị tướng quân luống tuổi cao to đối diện đang trợn trừng mắt.
Mọi người không nói gì cộng thêm những ánh mắt chăm chú như đang chuẩn bị xem trò hay càng khiến cho vị tướng quân kia cao ngạo nhìn Phong Dương lớn tiếng nói:" Còn thỉnh giáo cao kiến của Phong quân sư?"
Phong Dương hơi nhếch khoé miệng, thản nhiên hỏi ngược lại:" Không biết Hà tướng quân muốn thỉnh giáo điều gì?"
"Hừ ~" Hà tướng quân nghe được lời của Phong Dương liền muốn muốn nổi đoá, nhưng vì đồng bạn đứng bên cạnh kéo kéo tay áo ra ám hiệu nên hắn mới nhịn xuống lại, hừ lạnh một tiếng, vụng trộm nhìn về phía hoàng đế, thấy hoàng đế không có ý ngăn trở bèn lớn gan cất giọng gây gổ:" Vừa rồi, dường như Phong quân sư có ý kiến đối với kế sách của ta. Chả lẽ, Phong quân sư còn có một kế sách khác tốt hơn?"
Hoàng đế ngồi trên cao, khuôn mặt già cỗi che kín nếp nhăn không chút biểu tình, nhưng ánh mắt lại sáng quắc bình tĩnh nhìn Phong quân sư.
"Chỉ sợ là vừa rồi Hà tướng quân hoa mắt nhìn lầm, ta không hề dị nghị gì với kế sách của tướng quân cả!" Phong Dương bình thản đáp.
"Ngươi......" Hà tướng quân bị ánh mắt như cười như không của Phong Dương làm cho lên máu, hắn vốn khinh thường những tên tiểu tử oắt con vắt mũi chưa sạch hoặc thư sinh yếu đuối tay trói gà không chặt linh tinh gì đó; Càng đừng nói tới việc dám đứng trên đầu của hắn mà nói lung tung.
Lão hoàng đế đang ngồi trên cao lúc này mới ho khan vài tiếng, mệt mỏi vươn bàn tay khô quắt phất áo bảo:" Được rồi." Nói xong, ánh mắt bình tĩnh quét qua tên võ tướng kia, đồng thời