"Tự trọng!" Tư Khuynh Thần hơi nghiêng mặt, thản nhiên tránh đi đôi môi của trưởng công chúa, đồng thời, ngón trỏ khẽ bắn vào quân cờ trên tay, quân cờ mang theo lực đạo đánh tới ngực trưởng công chúa, cuối cùng rơi xuống đất phát ra tiếng vang thanh thuý.
Trưởng công chúa thét lớn một tiếng, khóe miệng rỉ máu, sắc mặt tái nhợt nhìn Tư Khuynh Thần mang biểu tình lạnh như bang.
"Công chúa?" Người bên cạnh thấy công chúa nhà mình bị thương đều nhảy ra. Nữ hộ vệ che trước mặt trưởng công chúa, phòng bị nhìn Tư Khuynh Thần; Còn những người khác đều quỳ trước mặt công chúa, khẩn trương lo lắng nhìn khoé miệng rỉ máu của nàng.
"Lui ra!" Trưởng công chúa vẫn nhìn chằm chằm vào nửa bên mặt còn lại của Tư Khuynh Thần vì đã bị người chắn lấy, trầm giọng quát lớn nói.
"Điện hạ?" Những người đó do dự nhìn trưởng công chúa.
"Lui ra!" Trưởng công chúa tăng thêm âm điệu.
Mọi người thấy vậy liền thu hồi sự phòng bị rõ ràng trên mặt, nghe lời cung kính thối lui đến một bên.
"Hắn thật sự tốt như vậy sao?" Trưởng công chúa trầm giọng hỏi.
"Người đó trong mắt ta là tốt nhất!" Tư Khuynh Thần đạm mạc hồi đáp.
Lúc nãy, khi vừa nhắc tới Vu Thị thì trên mặt Tư Khuynh Thần sẽ thường xuyên toát ra một nụ cười nhàn nhạt, nhẹ nhàng đến nỗi ngay cả bản thân nàng cũng không cảm giác được; Mà giờ phút này, bởi vì hành động vừa nãy của trưởng công chúa cộng với cảm giác bị một ai đó chăm chú theo dõi biến mất, ngay cả vẻ bình thản khách khí vốn đang được bảo trì cũng bị thu lại, còn lại chỉ có sự lạnh lùng .
"Phải không?" Trưởng công chúa nhìn vẻ mặt lạnh như băng của Tư Khuynh Thần, đôi môi tái nhợt khẽ nhếch tự giễu cười.
"Nếu công chúa điện hạ không có phân phó gì khác, Tư Khuynh Thần liền cáo từ trước." Tư Khuynh Thần nói xong, không đợi trưởng công chúa mở miệng liền đứng dậy, trước khi xoay người rời đi thì tầm mắt đảo qua một hòn non bộ cách đó không xa trong hồ, mày liễu nhíu lại, đáy mắt hiện lên chút hoài nghi và tưởng niệm; Nàng không dấu vết thu hồi ánh mắt đánh giá dò xét lại, khẽ mím môi, bước chân kiên quyết như muốn cố gắng khắc chế cảm xúc muốn đi về phía hòn non bộ tìm hiểu xem đến tột cùng là việc gì, muốn tìm ra người vẫn luôn chăm chú nhìn về phía nàng kể từ khi nàng bắt đầu bước vào.
"Khuynh Thần ~" Trưởng công chúa tái mặt đứng lên.
Tư Khuynh Thần như đang ẩn nhẫn khống chế cảm xúc gì đó chậm rãi đi xa, nghe tiếng gọi của trưởng công chúa cũng không quay đầu mà càng nhanh chóng rời đi.
Trưởng công chúa nhìn bóng Tư Khuynh Thần chậm rãi đi xa, cuối cùng, nàng mang theo khuôn mặt tái nhợt chậm rãi ngồi xuống, tự giễu cười cười nhìn bóng Tư Khuynh Thần chậm rãi biến mất sau cánh cửa xa xa.
"Điện hạ?" Nữ hầu bên người thấy bộ dạng lúc này của công chúa nhà mình liền bắt đầu lo lắng.
"Đều lui ra." Trưởng công chúa bình tĩnh nhìn cánh cửa xa xa.
"Vâng, điện hạ!" Nữ hầu do dự một chút liền cung kính lui thân.
Sau khi mọi người lần lượt rời đi theo trật tự, trưởng công chúa vẫn bảo trì thế ngồi ngay ngắn, ánh mắt bình tĩnh ngắm nhìn cánh cửa xa xa, nghĩ đến buổi gặp mặt hôm nay cùng Tư Khuynh Thần. Từ lúc đề tài nói chuyện bắt đầu chuyển đến người kia, thỉnh thoảng trên mặt Khuynh Thần lại không tự chủ được mà xuất hiện nụ cười, điều này khiến nàng không ức chế được mà đau lòng. Đó là nụ cười mà nàng vẫn chưa bao giờ nhìn thấy qua kể từ khi Tư phu nhân cách thế; Thế nhưng cả ngày nay, chỉ cần nhắc đến tên của một người mà thôi, trên mặt Khuynh Thần lại toát ra nụ cười nhàn nhạt mà nàng đã lâu chưa gặp qua, nụ cười chân thật toát ra từ đáy mắt.
Hồi lâu sau, trưởng công chúa mới thu tầm mắt, cúi đầu nhìn ván cờ vẫn chưa kịp phân ra thắng bại. Nghĩ đến cái người thiếu chút nữa đã bị bỏ quên, nàng nghiêng mặt nhìn mặt hồ, trên mặt khôi phục vẻ đoan trang cao quý ngày thường, giọng điệu bình thản nói với khoảng không:" Nếu người đã muốn rời khỏi, vậy thì hãy xuất hiện đi!"
Lời vừa dứt, một thân ảnh tím đã từ mái hiên bay tới.
Dạ Tư Y gợi lên khóe miệng, khóe mắt mang theo mị hoặc phong tình quét nhìn trưởng công chúa, phong tình ngàn vạn cười nói:" Công chúa điện hạ thật có hưng trí!" Nói xong, ánh mắt lưu chuyển quét về phía hòn non bộ trong hồ, vẻ mặt biếng nhác nói:" Tiểu nữ cũng không quấy rầu hưng trí của điện hạ nữa, xin cáo từ." Nói xong mũi chân liền điểm nhẹ, người đã xẹt qua mặt hồ rơi xuống cạnh hòn non bộ, tay trái đẩy tảng đá đầy rêu bên trên sang một bên, tay phải trực tiếp lôi một người hôn mê tứ chi xụi lơ toàn thân ướt sũng ra.
Dạ Tư Y nhìn cái người đang hôn mê kia, đáy mắt ngoài ý muốn hiện lên chút xin lỗi, nhưng chỉ là chợt lóe mà qua, sau khi đưa tay rút hết những cây ngân châm khỏi người kẻ đã sớm hôn mê kia đi, nàng nhìn Vu Thị bị mồ hôi tẩm ướt một thân, ghét bỏ cau mày, nàng xách cổ áo Vu Thị nhảy đến trước mặt trưởng công chúa:" Công chúa điện hạ, chớ quên giao dịch của chúng ta." Nói xong, nàng quét nhìn về một góc nào đó, rồi mang Vu Thị nhảy ra khỏi phủ trưởng công chúa.
"Điện hạ, có cần đuổi theo không?" Hai nữ tử áo đen đi cùng Dạ Tư Y lúc trước bước ra khỏi góc khuất mà Dạ Tư Y vừa đảo mắt qua, cung kính hỏi.
"Không cần." Trưởng công chúa nói xong ho nhẹ một tiếng, thản nhiên nói.
"Điện hạ, thứ nô tỳ thất lễ!" Nữ tử áo đen có chất giọng dịu hơn bước đến trước người trưởng công chúa, nhẹ nắm lấy cổ tay trưởng công chúa bắt mạch.
"Nhất, lát nữa cầm sen tuyết đưa đến chỗ Dạ đại gia đi." Trưởng công chúa nói xong liền rút lại bàn tay đang được nữ tử bắt mạch rồi nói:" Vô phương."
"Vâng!" Nhất lạnh lùng đáp lời.
Một nữ tử áo đen khác định nói ra kết quả bắt mạch của mình, nhưng thấy trưởng công chúa nói như vậy, những câu linh tinh như đây chỉ là nội thương nhẹ chỉ cần điều trị một chút là được vừa lên đến bên miệng cũng chỉ có thể nuốt xuống không nói.
Mà Tư Khuynh Thần sau khi rời phủ công chúa, lúc này lại đứng tại một góc đường ngoài phủ trưởng công chúa, nàng cau mày nhìn theo bóng dáng tím chợt loé lên rồi biến mất.
"Tiểu thư, chúng ta đuổi theo sao?" Thị Kiếm nhỏ giọng hỏi.
Vẻ mặt Tư Khuynh Thần trong trẻo nhưng lạnh lùng, nàng khẽ mím môi, ánh mắt lạnh băng nhìn phương hướng mà thân ảnh tím biến mất, nàng cất giọng lạnh lùng nói:" Hiện tại, đã muộn rồi." Nói xong liền xoay người rời đi.
"Nhưng mà......" Thị Kiếm khó hiểu nhìn bóng lưng tiểu thư nhà mình, tuy rằng khi nãy nàng nhìn không rõ bóng dáng thân ảnh vừa rời khỏi phủ công chúa kia, nhưng từ động tác mà phỏng đoán thì có thể thấy được cô gia của các nàng không quá thoải mái, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó. Từ lúc cô gia biết mất tới nay, mỗi ngày tiểu thư của các nàng đêu lo lắng bất an, nay đã tìm được rồi thế nhưng lại không cứu trở về? Nàng đúng là bị làm cho loạn thật rồi.
Sau khi trở lại vương phủ, Tư Khuynh Thần lại đi về chỗ ở của Phong Dương, trên đường, Tư Khuynh Thần bảo Thị Kiếm vẫn đang đi phía sau:" Nếu Thị Vũ có tin tức, lập tức nói cho ta biết."
"Vâng, tiểu thư!" Thị Kiếm gật gật đầu.
So với sự bình tĩnh bên này, thì lúc này Dạ Tư Y phải mang theo Vu Thị đang hôn mê, tránh thoát những người theo dấu ở phía sau, trốn vào hậu viện