Dạ Tư Y khoác một thân áo đen ngồi trên nóc Vọng Tình lâu, đây là nơi xa nhất Hoàng thành và cũng là nơi cao nhất về phía bắc Hoàng thành.
Nàng một tay chống cằm, cười yếu ớt nhìn Tư Khuynh Thần khoác một thân áo trắng vừa nhảy lên nóc nhà hướng về phía nàng:" Không thể tưởng tượng được hôm nay đã trễ thế này rồi, mà Tư đại tướng quân lại có hưng trí như thế!"
Tư Khuynh Thần đứng dưới Dạ Tư Y một tầng, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng chỉ hơi đảo qua Dạ Tư Y rồi nói:" Hôm nay cảm xúc của nàng bất ổn, độc tố trong cơ thể đã mất khả năng khống chế."
Vẻ mặt thoải mái trêu đùa của Dạ Tư Y vì những lời này của Tư Khuynh Thần mà hoàn toàn tắt ngúm. Hồi lâu sau Dạ Tư Y mới mở miệng hỏi:" Nàng thế nào rồi?" Trong giọng nói trong trẻo lạnh lùng lại pha lẫn thứ cảm xúc nào đó, giống như là, tưởng niệm và lo lắng.
"Tư Phong ở bên cạnh nàng." Tư Khuynh Thần nhìn Dạ Tư Y, khẽ thở dài.
"Đây là loại dược liệu cuối cùng mà các ngươi thiếu đi?" Dạ Tư Y lấy ra một hộp đen, chưa nói bên trong là gì đã đưa thẳng cho Tư Khuynh Thần.
Tư Khuynh Thần nhìn chiếc hộp, không hỏi cũng không nhận, ngược lại lại đưa mắt nhìn Dạ Tư Y bình thản hỏi:" Vì sao không trực tiếp đưa đến chỗ Tư Phong?"
Dạ Tư Y nhoẻn miệng cười tự giễu hỏi ngược lại:" Nàng sẽ chịu gặp ta sao?" Nói xong bèn cười cười:" Nàng sẽ không gặp ta, hiện tại cũng không phải thời điểm."
Tư Khuynh Thần trầm mặc nhìn Dạ Tư Y, nghĩ đến tình huống hiện tại của Phong Dương, hơn nữa Phong Dương còn vừa mới bị độc phát hồi ban chiều, Khuynh Thần liền đưa tay nhận chiếc hộp trên tay Dạ Tư Y.
Tư Khuynh Thần nhìn chiếc hộp không to không nhỏ trên tay, trong một thoáng đó, trong lòng xuất hiện một cảm giác hỗn loạn. Bởi vì thứ bên trong chiếc hộp này, mà Phong Dương phải chịu ba năm thống khổ; Còn dây dưa với Dạ đại gia, trong mắt thế nhân thì đây là một người vừa chính vừa tà, thân phận bí hiểm.
Tư Khuynh Thần trầm mặc một hồi lâu mới cất chiếc hộp vào người rồi nói với Dạ Tư Y:" Để phối được thuốc, Tư Phong cần thời gian một tháng để điều chế, lấy sức lực của một mình ta cũng không thể áp chế được độc tố trong cơ thể biểu tỷ."
Dạ Tư Y khẽ run một cái, nghĩ đến Tư gia, trong các nữ thị vệ thì còn có một Thị Vũ công lực thâm hậu nữa mà, nàng bèn vội vàng nói:" Thị Vũ......" Nói đến một nửa, Dạ Tư Y nghĩ đến một ảnh vệ lạnh băng ở bên cạnh trưởng công chúa thì đã hiểu mọi chuyện:" Xem ra lần này là ta nhiều chuyện ." Dạ Tư Y nghĩ đến nửa tháng nay mỗi ngày phải thức canh cho một người nào đó, để giúp người nào đó đuổi đi mấy con chuột đến kiếm bữa khuya mà phải oan ức giấc ngủ của chính mình, khóe miệng nàng liền không nhịn được mà khẽ co giật.
"Đoạn thời gian kế tiếp đành phiền toái Dạ đại gia vậy." Tư Khuynh Thần như không nghe thấy lời Dạ Tư Y mà thản nhiên nói tiếp.
Dạ Tư Y trầm mặc.
"Người như biểu tỷ đôi khi có chút cố chấp." Tư Khuynh Thần đột nhiên nói một câu.
Dạ Tư Y ngây ra, có chút ngạc nhiên nhìn Tư Khuynh Thần.
Tư Khuynh Thần vẫn trầm tĩnh đứng đó mặc nàng đánh giá.
Dạ Tư Y đánh giá Tư Khuynh Thần một hồi lâu mới chịu thu hồi ánh mắt, nụ cười lại một lần nữa xuất hiện trên khuôn mặt tuyệt sắc dung nhan, nàng đổi tư thế chống cằm, vẻ mặt ái muội bà tám nhìn Tư Khuynh Thần vẫn đang lạnh lùng nhàn nhã đứng dưới ánh trăng:" Nghe nói hôm nay phủ trưởng công chúa có tặng quý phủ một lá thư không đề danh tính."
Tư Khuynh Thần thản nhiên quét nhìn Dạ Tư Y, trầm mặc không nói.
Nụ cười trên mặt Dạ Tư Y càng tươi hơn, cũng không thèm để ý phản ứng của Tư Khuynh Thần mà tiếp tục nói:" Hôm qua, người của ta phải tốn một đống công sức mới có thể tìm được một bản hưu thư của hoàng thất."
Dạ Tư Y nói xong thấy Tư Khuynh Thần vẫn mang vẻ mặt trong trẻo lạnh lùng thì chân mày khẽ nhướng lên, sửa giọng đứng đắn thành trêu đùa:" Quả không hổ là một đôi phu thê." Nói xong thì không kìm được tò mò hỏi:" Không tới xem người kia một chút sao?"
"Ân." Trả lời nàng một tiếng, Tư Khuynh Thần hiểu được người kia trong miệng nàng là người phương nào.
Dạ Tư Y nhíu mày, muốn nhìn ra điều gì đó từ trên mặt Tư Khuynh Thần. Kết quả cũng chả thấy ra điều gì, nàng lại nghĩ đến bộ nhuyễn giáp mà người nào đó đang mặc trên người, bèn không khỏi cảm thán:" Kim thiền y trong truyền thuyết quả là danh bất hư truyền." Từ lần đầu tiên hạ châm trên người ai đó, nàng đã cảm thấy kì quái vì sao châm của nàng lại không xuyên vào được cơ thể của một kẻ không có nội lực, sau vài lần không bị người của bên kia phát hiện, mặt ngoài tuy nàng vẫn dùng ngân châm phong bế huyệt đạo trên người ai kia, nhưng thực chất thì cũng chỉ là thủ pháp điểm huyệt bình thường.
"Cám ơn!" Tư Khuynh Thần cảm ơn Dạ Tư Y, đồng thời cũng lấy trong người ra một cái tráp chữ nhật đưa cho nàng rồi nói:" Thỉnh cầu Dạ đại gia mang vật này đưa cho người kia."
"Cả hai không nợ lẫn nhau." Dạ đại gia nói xong liền nhận cái tráp kia, nhìn một hồi rồi đứng lên bảo Tư Khuynh Thần:" Thật sự bỏ được không đến nhìn mặt một chút?"
Tư Khuynh Thần cười nhẹ, hơi phất tay nói:" Không thể!" Không phải không muốn, mà là không thể.
Thấy vậy, Dạ Tư Y cười nhẹ nói:" Giờ này đêm mai, tại quý phủ." Nói xong, vào lúc Tư Khuynh Thần khẽ ừ một tiếng liền nhẹ nhàng xoay người nhảy khỏi nóc lâu.
Tư Khuynh Thần nhìn Dạ Tư Y biến mất trong màn đêm, ngẩng đầu nhìn xa xăm về nơi Dạ Tư Y vừa biến mất, đáy mắt thanh u loé lên nỗi tưởng niệm cùng với sự quyết tâm. Hồi lâu sau nàng mới cúi đầu nhìn vật trong tay rồi nhẹ nhàng nhảy xuống nóc nhà hoà vào ánh trăng.
Trở lại vương phủ, Tư Khuynh Thần đến chỗ Phong Dương sân, đưa chiếc hộp cho Tư Phong đang canh giữ nơi góc tối:" Đây là sen tuyết ngàn năm."
Tư Phong nghe được thì nhìn Tư Khuynh Thần bằng cắp mắt kính nể, vừa kinh ngạc lại kích động đưa tay nhận lấy chiếp hộp. Khi cảm nhận được cảm giác lạnh lẽo trên tay, sắc mặt lại kích động thêm vài phần, cẩn thận cầm chặt chiếc hộp đưa lên mũi ngửi, một hương thơm tươi mát thoang thoảng thoát ra từ kẽ hộp, hít hít, Tư Phong kinh hỉ nói:" Đây đúng là sen tuyết ngàn năm, đã vậy còn được cất giữ trong hầm băng nên dược lực không hề giảm." Nói xong thì dần bình tĩnh lại nói:" Tiểu thư, có được món này rồi, thuộc hạ định sẽ bế quan nửa tháng." Độc tố trong cơ thể Phong quân sư đã không thể kéo dài thêm được nữa.
"Ân! Tư Hàn, Tư Băng, hai người sẽ hộ vệ bên ngoài." Tư Khuynh Thần gật đầu nói.
"Thuộc hạ quyết không nhục mệnh." Tư Phong nói xong liền cẩn thận che chở chiếc hộp trong tay, nhanh chóng xoay người bước nhanh về hầm điều chế.
Lúc Tư Phong rời đi, đồng thời Tư Hàn và Tư Băng cũng bước ra từ một góc tối, cung kính ôm quyền hành lễ với Tư Khuynh Thần rồi không tiếng động theo sau Tư Phong, ba người dần ẩn vào bóng tối.
Mà ở bên kia.
"Ánh trăng đêm nay không tệ." Không biết đêm nay Dạ Tư Y Dạ đại gia ăn nhầm cái gì mà vừa mới bước vào phòng đã nhìn ta chằm chằm chăm chú.
"Đúng vậy." Ta kéo kéo khoá miệng cười gượng với nàng:" Chẳng qua là, Dạ đại gia, tuy rằng ánh trăng đêm nay không tệ nhưng thời gian cũng không còn sớm nữa." Sớm ngày mai ta còn muốn đạp cửa bỏ trốn, thế mà đêm hôm khuya khoắt thế này.....
"Ân!" Tuy ngoài miệng Dạ đại gia trả lời rất nhanh, nhưng thân hình trên nhuyễn tháp vẫn nằm yên không chút sứt mẻ, đừng nói đến việc đi ra ngoài, ngay cả ý định nhích người một chút cũng không hề có.
"Dạ đại gia, thời gian không còn sớm, tại hạ muốn nghỉ ngơi, có phiền không khi nhờ Dạ đai gia di giá sang chỗ khác?" Ta nói dễ hiểu như vậy rồi, Dạ đại gia ngươi cũng nên thức thời mà đi chỗ khác đi.
Dạ đại gia liếc ta một cái, dửng dưng hỏi:" Trên người ngươi có bạc?"
"Ngạch ~" Nói một chữ đã trúng trọng tâm, nàng nói đúng, tuy