Vũ Tôn nhíu mày, đột nhiên uy lực của vòng xoáy thôn phệ tăng mạnh buộc Cửu tí ma chu phải rất vất vả để chống đỡ. Nhân cơ hội đó, Hắc Hồn hoàn lóe lên, thân ảnh hắn như thiểm điện nhảy lên cao.
Nhuyễn kiếm lại lóe sáng, xoẹt qua một bên. Bốn cái chân của Cửu tí ma chu thay phiên rụng xuống đất. Nó lại kêu lên thảm thiết.
- Hừ, yêu thú ngu ngốc đi chết đi.
Vũ Tôn không để Cửu tí ma chu có thời gian bình phục, nguyên khí kịch liệt chấn động. Một ánh kiếm như muốn chia đôi trời đất xuất hiện
- Nhất kiếm diệt sinh linh.
Để không mất nhiều thời gian, hắn đem ngay chiêu thức mạnh nhất sử dụng. Cửu tí ma chu đã đứt gần hết chân, cộng với trong tình trạng không phải mạnh mẽ nhất thì làm sao chống đỡ nổi. Tuy Nhất kiếm diệt sinh linh Vũ Tôn không dùng toàn bộ sức mạnh nhưng như vậy cũng đủ rồi.
Một kiếm cắt qua, Cửu tí ma chu không kịp né tránh.
Cơ thể nó như đậu hũ, bị chẻ làm đôi. Nội tạng, máu tanh từ trong cơ thể tuôn ra.
Kiếm quang của Nhất kiếm diệt sinh linh tiếp tục lao tới đâm vào vách hang. Trong giây lát cả một vùng đất như sụp đổ. Có lẽ cái hang này sắp sập.
Vũ Tôn thiếu chút nữa đã lấy hết tốc lực nhảy ra khỏi nơi này. Nhưng đúng lúc đó rung động đã ngừng lại.
Trận chiến này hắn cảm thấy có vẻ … dễ dàng quá mức tưởng tượng. Ngoài việc mất một thời gian liên tục tránh né thì hắn chỉ mất vài chiêu đã giết được một con yêu thú Tiên Thiên trung kì.
Nhưng mà cẩn thận suy nghĩ thì cũng không phải không hợp lí. Hắn phải cảm ơn hai tên đại hán kia góp công lớn nhất.
Bụi mù tán đi, Hắn thu thi thể Cửu tí ma chu vào không gian giới để trở về giao cho nhiệm vụ đường. Sau đó hắn mới bắt đầu tìm kiếm xung quanh.
Bởi khắp hang động đã bám rất nhiều tơ nhện nên Vũ Tôn vất vả cả buổi mới đem đống tơ ấy dọn sạch được. Trong hang cũng không ít bộ xương của yêu thú cũng như con người bị Cửu tí ma chu gi3t chết.
Vài cây đuốc cắm khắp hang động, hắn bắt đầu rà soát từng vị trí một. Hắn vẫn tin tưởng tấm da thú có vẽ bảo đồ thật.
Người khác có thể sẽ nghĩ hang động này chính là nơi chứa bảo đồ, nhưng đã bị ai đó phát hiện lấy hết từ lâu nhưng Vũ Tôn lại nghĩ không đơn giản vậy.
Cái hang động này quá lộ thiên, ai cũng dễ dàng thấy được. Nếu tạo một hang động như thế này để chứa đồ thì quá mức … dễ dãi thích tặng cho người rồi.
Hơn nữa yêu thú không biết dùng đan dược hay sử dụng linh thạch, cho nên hắn tin rằng nơi có bảo tàng thật sự vẫn còn tồn tại đâu đó quanh đây.
Mất một lúc lần mò, đột nhiên : “ cạch” một tiếng vang lên. Bàn tay Vũ Tôn chạm phải một viên đá nhỏ lồi ra sau đó âm thanh ấy không biết từ nơi nào phát ra.
Vũ Tôn giật mình, vội nhảy tới cửa động để đề phòng. Ai biết được có bẫy rập gì không.
Vài giây sau, cả hang động như rung chuyển. Mặt đất dưới chân hắn đột ngột tách ra làm hai, tạo thành một miệng hố tròn rất lớn. Vũ Tôn mỉm cười, có lẽ đã tìm được bảo tàng rồi.
Hắn tung người nhảy xuống vì cái hố này không tính là sâu, hai tay cầm hai ngọn đuốc. Xuất hiện trước mặt hắn lúc này là một hành lang đen kịt.
Không suy nghĩ gì, hắn trực tiếp bước vào hành lang. Mùi không khí cực kì ẩm mốc khiến hắn cảm thấy hết sức khó thở.
“Ầm ầm …” Đột nhiên tiếng nổ kèm theo đất đá rơi từ phía sau hắn vang lên. Vũ Tôn cả kinh quay đàu nhìn thì thấy cái hố phía sau hắn lúc này đã bị đất đá lấp kín. Hơn nữa hành lang mà hắn đang đứng cũng có xu thế sập xuống.
Hết đường lùi, hắn dùng tất cả sức lực cùng với Phi hành phong bộ cắm cổ chạy như điên. Bước chân hắn chạy đến đâu, thông đạo bị đất đá đổ ập xuống đến đó. Không khí càng lúc càng ít đi. Cho dù hắn là Tiên Thiên