Vũ Tôn - Chương 12: Võ Thánh ???
Trương Nhược Tích điên cuồng cười lớn. Nàng thả 2 bàn tay đang siết chặt cổ áo của Vũ Lương hét lên điên cuồng. Con trai nàng, dù nó là Vũ Tôn đầu thai chuyển thế nhưng hơn 1 năm trong bụng, 15 năm yêu thương, chăm sóc nhìn nó lớn lên, ứa nước mắt nhìn nó mang danh phế vật hơn 10 năm, nhìn nó cố gắng cả ngày lẫn đêm để mong không làm 2 người thất vọng, bị chê cười ...
Nàng không hề có chút suy nghĩ nào nó không phải là con mình. Thậm chí, có lẽ nàng còn yêu thương Vũ Tôn hơn cả Vân Nhi.
Nghĩ đến nụ cười gượng để làm nàng vui, những bữa cơm nó nấu khi nàng ốm, những lời hứa cố gắng, động viên, an ủi khi thấy nàng bị khi dễ ... làm nàng không thể kìm chế được. Nước mắt cứ thế chảy dài, cười điên dại như 1 người điên.
“ Đủ rồi. Trương Nhược Tích, đây là Vũ gia, không phải Trương gia nhà ngươi. Đừng có làm trò nữa. Ngươi đường đường là nhị thiếu phu nhân nhưng nhìn xem ngươi có giống 1 phu nhân không hay giống 1 tên điên? Muốn khóc lóc gào thét thì cút ra chỗ khác. Thiếu Dương, dẫn nương tử ngươi về đi. Còn ở đây làm loạn đừng trách ta đuổi các ngươi khỏi Vũ gia.”
Vũ Thanh gằn giọng quát. Bị Nhược Tích mắng mỏ 1 hồi, trong bụng hắn vô cùng tức giận. Nếu không phải có Vũ Thiên Đô ở đây có lẽ hắn đã xông vào cho Trương Nhược Tích vài cái bạt tai cho đỡ ngứa măt.
“ Vũ Thanh, ngươi câm miệng cho ta.” Vũ Thiếu Dương nãy giờ im lặng lớn tiếng quát.
“ Ngươi nói gì? Ngươi bảo đại ca ngươi câm miệng? Có phải ngươi cùng con tiện loại kia ở chung nên giờ cũng bắt đầu muốn làm phản rồi không? Đường đường nhị thiếu gia Vũ gia mà không có tôn ti trật tự. Phu phụ các ngươi như vậy, sinh ra tạp chủng Vũ Tôn quả thực không sai.”
“Bép” . 1 âm thanh chát chúa vang lên làm sững sờ tất cả mọi người trong đại sảnh. Đó là Vũ Thiếu Dương tặng cho Vũ Thanh 1 cái tát. Sau đó, lại thêm 1 cái tát nữa ở mặt bên kia, liên tục thay phiên nhau hơn 20 cái tát xuất ra. Tất cả những người chứng kiến, trừ Trương Nhược Tích choáng váng .
“Ngươi, ngươi dám vô lễ đánh ta? Khốn kiếp, ta muốn ngươi chết.”
Vũ Thanh điên cuồng kêu lên. Hắn vận chuyển Nguyên lực, dùng toàn bộ sức mạnh vào quyền pháp kết hợp thân pháp võ kĩ Phiêu Lăng Độ nháy mắt lao đến chỗ Vũ Thiếu Dương. Quyền kình dư ba làm người xung quanh cảm thấy sợ hãi. Uy thế 1 gã Tiên Thiên cảnh tam trọng đáng sợ không phải ai cũng có được.
Vũ Thiên Đô ngồi trên ghế gia chủ biến sắc mặt. Mọi chuyện hôm nay đều vượt hết ra khỏi tầm kiểm soát của hắn. Hắn muốn lao đến ngăn cản Vũ Thanh nhưng đã chậm. Vũ Thanh tấn công không để Vũ Thiên Đô biết được, hơn nữa khoảng cách của Vũ Thanh và Vũ Thiếu Dương quá gần.
Thôi xong, đã xong rồi. Vũ Thanh 1 quyền toàn lực thì 1 phàm nhâm như Vũ Thiếu Dương sống làm sao được. Ai cũng nghĩ như vậy vì biểu hiện 15 năm qua của phu thê Vũ Thiếu Dương mà quên đi chuyện Vũ Thiếu Dương mới vừa rồi bạt tai Vũ Thanh.
Khi tất cả mọi người nghĩ đã xong thì Vũ Thiếu Dương khẽ nhếch miệng cười đồng thời ngón trỏ chỉ ra, hời hợt điểm vào nắm đấm của Vũ Thanh. Khi ngón trỏ và nắm đấm chạm nhau, Vũ Thanh ngay lập tức bay ngược về đằng sau, đụng gãy cả cây cột trong đại điện và làm đổ sập 1 góc tường. Đủ để thấy 1 chỉ tay kia kinh khủng đến mức nào.
Vũ Thanh lóp ngóp bò dây, khuôn mặt thần sắc không thể tin được chỉ tay vào người Vũ Thiếu Dương