- Ta thắng rồi.
- Ừ, ngươi giỏi lắm. Tối nay ta sẽ khao ngươi một chầu.
Vũ Tôn xoa xoa đầu Cún.
- Nhớ nhá. Ngươi đã nói không được nuốt lời.
Cún nhìn Vũ Tôn đưa ngón tay út ra ý muốn ngoắc tay.
- Phì, ta đã nuốt lời bao giờ chưa?
Vũ Tôn phì cười, ngoắc tay với nàng.
- Còn bọn ta thì sao?
Chan hỏi.
- Các ngươi. Tự lo mà trả đi. Dám bạo hành ta.
Vũ Tôn quay đầu, ngó lơ bốn người nhìn hắn chằm chằm.
- Ấy đừng mà lão đại, ngươi nỡ nhẫn tâm thế sao?
- Hừ. Ta nhẫn tâm thế đấy.
- ….
- Đúng là dại gái …
Vũ Tôn tỉnh bơ.
…
- Vậy là toàn bộ các trận tỉ thí đã kết thúc. Mọi người hãy trở về nghỉ ngơi, ngày mai tiếp tục vòng loại thứ hai. Chúc mừng những người đã chiến thắng ngày mai tiếp tục phát huy thật tốt, còn những người thất bại hãy xem như một lần vấp ngã rồi dựa vào nó đứng lên, rõ chưa ?
Hồn Thiên Đế đứng dậy vui vẻ nhìn các học viên nói.
- Rõ .
Hằng trăm cái miệng cùng đồng thanh đáp.
- Tốt rồi, giải tán đi.
Hồn Thiên Đế khẽ phất tay. Các học viên ùn ùn kéo nhau rời khỏi Tỉ thí trường.
- Chúng ta đi ăn thôi.
Cún kéo tay Vũ Tôn đi thẳng xuống nhà ăn, để lại bốn người nhìn nhau bất đắc dĩ.
- Ê, các ngươi không đợi ta à?
Khi mọi người tới gần cửa nhà ăn, một giọng nói quen thuộc vang lên.
Quay đầu lại phía sau, thân ảnh Bảo Nhi mỉm cười nhìn mọi người .
- Đâu có. Ngươi tới thật đúng lúc a Nhi. Hôm nay Tôn đang khao chúng ta một chầu, ngươi may mắn lắm đấy nhé.
Dương mỉm cười nhìn Bảo Nhi, sau đó trắng trợn đổi trắng thay đen.
- Vậy sao. Tốt quá a, ta đang đói. Có người mời ăn từ chối sao được.
Bảo Nhi vui vẻ nhận lời ngay.
- Ách, ta nói vậy sao? À đúng rồi, hôm nay mừng mọi người chiến thắng, ta đành xé hầu bao mời hai tiểu thư xinh đẹp của chúng ta một bữa ra trò.
- Chỉ có hai tiểu thư thôi à? Còn các công tử hào hoa phong nhã này nữa chứ ?
- Phì. Được rồi, tối nay cho mọi người tưng bừng một bữa.
- Yeah. Có thế chứ. Lão đại uy vũ.
Không biết Vũ Tôn trở thành Lão đại từ khi nào nữa ???
…
- Nhi, ngươi đã giác tỉnh Vũ Hồn rồi hả?
Vũ Tôn nhìn Bảo Nhi ăn ngon lành hỏi.
Cún, Dương, Chan, Tiểu Tam, Trương Dực cũng hướng ánh mắt về phía nàng tò mò.
Bảo Nhi gật đầu đồng ý.
- Thật lợi hại, mới vào học viện nửa năm mà đã tấn thăng hai đại cấp độ. Không biết ngươi tu luyện kiểu gì nữa.
Cún cảm thán.
- Đâu chỉ có ta. Chẳng qua thể chất của ta có lợi hơn mọi người thôi mà. Các ngươi tấn cấp như vậy so với người khác cũng rất ghê gớm rồi. Tôn cũng chuẩn bị bước vào ba mươi cấp còn gì.
- Cái gì?
Ánh mắt mọi người ngốc trệ nhìn Vũ Tôn.
- Haiz, đang muốn giấu một chút không ngờ ngươi nói toạc ra mất rồi.
Vũ Tôn không từ chối, vốn hắn chưa muốn nói cho ai kẻo đả kích tâm lí của mọi người.
- Tên chết bầm này, ngươi dám giấu bản cô nương sao?
Cún chống tay trái vào hôn, tay phải đưa qua túm tai Vũ Tôn nhéo mạnh.
- Ai da, ta không có ý giấu, chỉ là không muốn các ngươi bị áp lực thôi.
- Hừ, áp lực gì. Bạn bè càng mạnh mẽ thì chúng ta càng mừng chứ sao.
- Đúng vậy, đúng vậy. Hai kẻ các ngươi là đồ biến thái, chúng ta việc gì phải so sánh với các ngươi cho chuốc bực vào thân. Đã vậy tối nay phải ăn cạn túi của hắn mới được.
- Chỉ sợ các ngươi vỡ bụng mai không thi đấu được thôi.
Mọi người phá lên cười vui vẻ.
Ngày thi đấu hôm nay trở thành chủ đề bàn tán của toàn bộ học viên Hồn hoàn phân viện. Đặc biệt việc Vũ Tôn một quyền đánh bay Đại địa chi hùng càng trở thành tiêu điểm. Thực lực hắn bày ra chưa có Hồn hoàn đã khủng bố như vậy, cho nên ai cũng mong ngày mai đừng đụng phải hắn.
…
Vũ Tôn ngồi trong tệ xá xếp bằng. Quang minh chi thể hiện giờ càng ngày hắn càng nắm vững hơn. Vì thế những gì hắn cảm nhận được từ nó chỉ miêu tả bằng hai từ: Khủng bố.
Chỉ có sỡ hữu nó, mới biết nó kinh khủng đến nhường nào.
Tranh thủ một đêm nay hắn đem Quang minh tâm pháp tiếp tục tu luyện đến đại thành. Mục tiêu của hắn không nằm trong Chung kết tân sinh học