- Ngươi có vẻ rất giỏi dụ dỗ nữ nhân, nhưng ta sẽ cho các nàng biết ngươi chỉ là một kẻ phế vật so với ta.
Vương Bình nghe Thủy Linh nói như vậy càng lúc càng chán ghét Vũ Tôn đến cực hạn.
- Với một kẻ như ngươi trong mắt ta vĩnh viễn không bằng một con kiến hôi. Tới đây đi, trong mười chiêu ngươi chạm được vào người ta thì ta quỳ xuống dập đầu với ngươi trước mặt mọi người.
Vũ Tôn ngán ngẩm lắc đầu. Đánh thì đánh đi dài dòng khó chịu.
- Tốt, tốt tốt. Đã vậy ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết.
Vương Bình nộ hỏa xung thiên. Tay phải thành quyền vung tới Vũ Tôn.
Nhưng mà không biết hắn xem thường Vũ Tôn, tự tin với thực lực của mình hay cũng có thể là cả hai nên hắn dùng không tới bốn thành sức mạnh. Bốn thành sức mạnh của Vương Bình trong mắt Vũ Tôn không khác gì một đứa trẻ con. Hắn dễ dàng lắc người nhẹ nhàng tránh qua.
- Hừ, coi ngươi né được bao nhiêu lâu.
Vương Bình khó chịu khi Vũ Tôn thoát được quyền của hắn. Tay phải lại mở thành chưởng ấn tấn công.
Nhưng mà Vũ Tôn vẫn hời hợt né được không chút khó khăn.
- Xem ra ta có chút xem thường ngươi rồi.
Vương Bình cười lạnh. Hắn biết Vũ Tôn không phải là kẻ giá áo túi cơm, muốn thu thập phải dùng nhiều sức mạnh hơn mới được.
- Bài Vân chưởng.
Nguyên lực trong đấu trường bị hắn hấp thu thành chưởng ấn ầm ầm phá không đánh vào vị trí của Vũ Tôn.
Hắn không dám dùng toàn lực mà chỉ có bảy thành, có lẽ sợ Vũ Tôn sẽ bị gục ngã dễ dàng quá. Nhưng mà hắn tự tin Vũ Tôn không thể đỡ được Bài Vân chưởng mà không tổn thương gì.
Nhưng mà mọi việc lại ngược lại hoàn toàn với dự liệu của hắn. Vũ Tôn lần nữa nhún nhẹ chân, lại tránh được vũ kĩ của Vương Bình.
- Khốn kiếp. Để coi ngươi tránh được tới lúc nào. Thiên Sơn chưởng. Trấn!!!
Chưởng ấn mạnh mẽ như một ngọn núi lớn từ trên không trung vô cùng nhanh chóng rơi xuống. Uy lực của nó dư sức phá hủy một phần Võ đài.
Lần này, Vương Bình dùng tám phần thực lực.
Thiên Sơn Chưởng nện trúng Vũ Tôn, lao vào mặt đất ầm ầm tạo thành một hố lớn phá nát một nữa Võ đài
- Hừ, phế vật mãi là phế vật mà thôi. Ta xem ngươi còn gì để nói.
Vương Bình cười lạnh, từ từ bước tới miệng hố.
Trên khán đài, những người ủng hộ Vũ Tôn vô cùng thất vọng.
- Hừ, ta nói rồi. Hắn làm sao có thể là đối thủ của Vương Bình được.
- Không ngờ một chiêu cũng đỡ không được.
- Uổng công chúng ta cổ vũ cho hắn.
- Mạnh miệng cho lắm vào, giờ rước nhục cho cả bản thân lẫn Hồn hoàn phân viện.
…
Duy chỉ có mấy vị Đạo sư, Trưởng Lão, Thiên Cương Viện trưởng, Hồn Thiên Đế Đại Trưởng Lão cùng đám bạn thân của Vũ Tôn, công thêm Thủy Linh là vẫn hờ hững như không.
Bụi đất tản đi, Vương Bình đứng trên miệng hố nhìn xuống nhưng mà kết quả là không thấy gì cả.
- Khong lẽ lão tử mạnh đến mức một chiêu đánh hắn không còn tro bụi. Có lẽ là như vậy đi. Hừ, phế vật. May cho ngươi là ngươi chết nếu không ta sẽ không để yên đâu.
Vương Bình có chút tiếc nuối thầm chửi trong lòng.
- Bốn chiêu.
Đột nhiên giọng Vũ Tôn vang lên sau lưng Vương Bình.
Cả Đấu Trường kinh sợ không hiểu hắn từ đâu chui ra. Vương Bình cũng nổi gai ốc quay đầu lại.
- Hắn ở đâu chui ra vậy?
- Tại sao hắn lại không có việc gì?
- Rõ ràng ta thấy hắn bị oanh xuống dưới Võ đài, tại sao lại đột nhiên ở sau lưng Vương Bình ???
- Ngươi, vì sao ngươi không có chuyện gì?
Vương Bình khiếp sợ thét lên. Rõ ràng Vũ Tôn đã trúng Thiên Sơn Chưởng của hắn tại sao đầu tóc, y phục vẫn nguyên vẹn?
- Ngươi còn 6 chiêu nữa.
Vũ Tôn không trả lời câu hỏi của hắn mà đáp lại bằng một câu không đầu cuối.
- Cái gì mà 6 chiêu với 4 chiêu. Ta sẽ cho ngươi vĩnh viễn quỳ lạy dưới gót chân ta. Bách cương quyền.
Từ trong kinh sợ tỉnh táo lại, Vương Bình ngay lập tức dùng tới một trong những vũ kĩ mạnh nhất của hắn : Bách cương quyền.
Hắn ra một quyền nhưng mà rõ ràng biến thành tròn một trăm quyền chặn toàn bộ trước mặt Vũ Tôn. Hắn né đi đâu chắc chắn cũng sẽ trúng quyền.
Lần này Vương Bình dùng toàn bộ mười thành thực lực.
Nguyên khí trên Võ Đài ầm ầm chấn động không ngớt bởi uy lực mạnh mẽ của Bách cương quyền.
Nhiều người ở trên Võ Đài cũng cảm thấy uy lực mạnh mẽ của chiêu này. Trong đầu họ chỉ có một ý nghĩ : Vũ Tôn xong rồi.
- Để xem ngươi còn tránh nổi nữa không?
Vương Bình thở hồng hộc chăm chú nhìn Vũ Tôn không chớp mắt.
- Ầm … ầm … ầm …
Cơ thể Vũ Tôn bị trúng quyền ngay lập tức vỡ tan ra thành hàng vạn mảnh nhỏ. Rõ ràng đó chỉ là hư ảnh, còn hắn đã biến đi đâu mất rồi.
Vương Bình tái mét, cảm giác không ổn xuất hiện. Hắn theo bản năng quay đầu lại đằng sau. Rõ ràng Vũ Tôn đã đứng đó từ lúc nào tủm tỉm nhìn hắn cười.
- 5 chiêu.
- Ngươi, khốn kiếp, rút cục ngươi đã làm trò quỉ gì?
Vương Bình thực sự sợ hãi rồi. Rõ ràng hắn không hề rời mắt khỏi Vũ Tôn nhưng mà Vũ Tôn lại có thể nhẹ nhàng