Khúc Lạc thành – Minh dương trấn.
Vũ gia.
Vũ gia lúc này đã có qui mô lớn gấp đôi trước kia. Trong Minh dương trấn, họ đã trở thành chúa tể tuyệt đối. Như nhiều gia tộc khác thì những tiểu gia tộc như Lý gia đã bị diệt từ lâu rồi nhưng mà cao tầng Vũ gia không làm vậy.
Dù gì, Lý gia cũng là gia tộc cạnh tranh với Truong gia, Vũ gia cả trăm năm. Thù có không ít, nhưng mà dù sao nhìn mặt nhau quen cũng có cảm tình đôi chút. Huống chi bọn họ không phải là Sinh Tử chi thù. Cho nên khi Lý gia gia chủ tới xin phụ thuộc vào Vũ gia thì Vũ Thiếu Dương trực tiếp đồng ý.
Chỉ còn Trương gia, tức gia bên gia tộc thân sinh của Trương Nhược Tích là vẫn được tồn tại, tuy xếp sau Vũ gia nhưng không hề bị áp bức hay phải nhận bất kì điều gì chèn ép từ phía Vũ gia.
Việc Vũ gia có Võ Thánh hay Võ Đế gì đó tuy lộ phong thanh ra ngoài, nhưng mà sau đó Vũ gia trực tiếp dùng vũ lực ra lệnh cho mọi người không được tuyên truyền đi cho nên cũng không nhiều người bên ngoài biết. Mà biết cũng không ai dám mở miệng. Đùa sao, người ta đường đường là siêu cấp cao thủ, ai chê mạng dài cứ việc rêu rao đi.
- Dương ca, tại sao sáng nay muội thấy rạo rực vậy nhỉ?
Trương Nhược Tích quay sang nhìn Vũ Thiếu Dương đột nhiên hỏi.
- Chắc muội chỉ cảm thấy vậy thôi. Ta vẫn thấy bình thường mà.
Vũ Thiếu Dương mỉm cười nắm bàn tay Trương Nhược Tích nói.
- Không phải, muội hiếm khi xuất hiện cảm giác này. Ngày hôm nay chắc chắn có tin vui.
- Hì, vậy càng tốt chứ sao. Mấy ngày nay muội cứ u sầu khiến ta cũng không vui vẻ gì. Nếu có tin vui khiến muội vui vẻ trở lại thì ta dù chết cũng cam lòng.
Vũ Thiếu Dương âu yếm nhìn Trương Nhược Tích, hôn lên má nàng.
- Huynh này. Già rồi còn làm thế.
Trương Nhược Tích đỏ mặt nhìn trượng phu của mình, mỉm cười hạnh phúc. Không biết là sẽ có chuyện gì, nhưng mà nàng rất mong chờ cảm giác của mình trở thành sự thật.
Nhớ lại cái ngày nàng và Vũ Thiếu Dương định đi tới Nam Thiên Học Viện. Khi đã được gần nửa quãng đường đột nhiên Thiên địa dị biến. Hai người đang phi hành lảo đảo chút nữa rơi xuống đất. Cố gắng mãi mới có thể an toàn hạ xuống đột nhiên cả ngay đầu óc mơ hồ, sau đó không biết có chuyện gì.
Cho tới khi hai người bình thường trở lại, Trương Nhược Tích đột nhiên chắc nịch tuyên bố:
- Tôn nhi không có việc gì, chúng ta quay về thôi.
Vũ Thiếu Dương nghi hoặc không thôi nhưng mà vẫn thuận theo ý phu nhân quay trở lại Vũ gia. Từ đó tới nay đã bảy ngày, Trương Nhược Tích tuy không còn lo lắng đòi tìm Vũ Tôn nữa nhưng mà khuôn mặt nàng vẫn có chút u sầu không rõ ràng.
…
Bên ngoài Minh dương trấn, cách chừng một dặm là một khu vực vắng người. Vũ Tôn cho Hắc Phong Cự Điêu hạ xuống để tránh làm sợ hãi phàm nhân trong trấn.
- Tới nơi rồi à?
Chan tò mò nhìn xung quanh hỏi Vũ Tôn.
- Gần tới, đi bộ một dặm nữa là đến nơi.
Vũ Tôn gật đầu, chỉ về hướng Minh Dương trấn.
- Oa, cuối cùng cũng được hạ xuống đất. Nằm hơn một ngày trên không trung khiến ta mỏi nhừ người.
Cún nhảy xuống, xoay người cho đỡ mỏi.
- Đi thôi, ta nhớ phụ mẫu lắm rồi.
Vũ Tôn chờ mọi người nghỉ