Trong lúc Quang minh chí tôn còn há miệng thì Hắc Hồn hoàn đã làm xong công việc của nó. Nó lững thững xuất hiện sau đó bay đằng trước, Tiểu Thiên Sứ bay đằng sau rời đi.
Vũ Tôn khóc khóc mếu mếu trong lòng sầu thảm.
- Hai tên các ngươi ăn no rực mỡ rồi vỗ mông đi thế đấy, không để cho ta chút cặn nào.
Như hiểu được suy nghĩ trong đầu hắn, Hắc Hồn hoàn chợt dừng lại. Từ trong nó phun ra năm tia sáng với màu sắc khác nhau như năm viên ngũ hành thạch ban nãy nó mới nuốt chui vào cơ thể của Vũ Tôn mà hắn không kịp làm gì.
Xong xuôi nó lại lắc lư bay đi.
- Đó là cái quái quỉ gì thế ?
Đợi cho Hắc Hồn hoàn biến mất Quang minh chí tôn mới cất tiếng hỏi Vũ Tôn.
Hắn không biết tới Hắc Hồn hoàn cũng như Tiểu Thiên Sứ là rất bình thường. Từ khi tiến vào Xích Huyết Châu gần như hắn không ra ngoài lần nào cho nên chưa thấy Vũ Tôn sử dụng tới Hắc Hồn hoàn.
Còn Tiểu Thiên Sứ thì Xích Huyết Hoàng cũng không nói với hắn.
- À, thúc cứ xem như đó là mấy thứ kì lạ đi. Sau này có thể bọn chúng còn kì lạ hơn cả bây giờ nữa.
Vũ Tôn chán nản nhìn di tích còn lại của hai tên tặc kia. Vốn dĩ đang từ một Đại phú hào hắn đã biến thành kẻ ăn mày chỉ trong vòng hơn hai mươi phút ngắn ngủi.
Quang minh chí tôn cũng không hỏi thêm. Hắn biết Vũ Tôn không phải giấu hắn mà hắn đang khó chịu vì núi tài phú không thể tính bằng kim tệ kia chưa dùng được bao nhiêu đã biến mất. Khi nào cần hắn sẽ nói sau.
- Chưa thấy chúng ta không có bao nhiêu nắm chắc, chỉ chừng năm mươi phần trăm. Nhưng mà nếu ngươi có hai thứ đó trợ giúp thì chắc chắn một trăm phần trăm sẽ không thể có chuyện gì nghiêm trọng.
- Hi vọng là thế đi. Cấm Hoàng trận đã bị phá hủy, chúng ta quay về thôi Quang minh thúc.
- Khoan đã. Vẫn còn mấy sợi xích kia. Dù sao cũng là Thánh cấp, tuy chỉ là Thánh Vương cấp nhưng mà nếu ngươi dùng đúng lúc sẽ là bùa cứu mạng của ngươi đấy.
Vũ Tôn chợt sực nhớ ra. Đúng rồi, mấy sợi xích đó không bị hai tên tặc kia nhìn đến. Hắn lập tức phi thân xuống đáy biển tìm kiếm.
Coi như vẫn còn giữ được chút gì đó không tệ đi.
Lần đầu tiên hắn được ra biển, cũng là lần đầu tiên hắn được lao xuống biển. Không thèm chuẩn bị gì cả mà cứ đòi thở như đất liền khiến hắn suýt nữa chết sặc. Nước biển mặn mặn, khó uống hơn nhiều so với nước hồ mà hắn không ít lần tắm trước kia.
Nếu hắn thật chết sặc dưới biển thì có lẽ sẽ thành Thượng cổ kì án : Võ Hoàng chết đuối mất.
Từ nay, Đệ nhất cấm địa Hải ngoại biến mất không một dấu vết.
…
- Hoàng Nhi, Hoàng Nhi.
Tại Trái đất tinh cầu, Đại Nam Thần Quốc, Thiên Hoàng tộc, bên trong cung điện của Hoàng tộc thiên sứ mười hai cánh có một căn phòng đặc biệt.
Căn phòng này được tạo thành khác biệt hoàn toàn với các phòng khác, kể cả cách bài trí cũng vậy. Nó được làm bằng Quang minh chi vữa, trộn với cả Ảo ảnh ngọc mà chỉ mình tinh cầu này mới có. Hai thứ đó cực kì hiếm hoi, dù trong Trái đất tinh cầu cũng không hề dễ kiếm.
Vậy mà căn phòng này được tạo từ cả hai có thể thấy nó giá trị đến mức nào.
Ở trong phòng khắp nơi có những bức tượng bằng ngọc nho nhỏ, điêu khắc cực kì tinh xảo. Mỗi bức tượng đặt một vị trí khác nhau, đủ các tư thế cười, khóc, ngủ, ăn, chơi … của một đứa bé năm tuổi. Không biết ai đã làm gì mà những bức tượng nhỏ đó hệt như người thật, đôi lúc còn cất tiếng gọi : Mẹ ơi.
Không ai khác, những bức tượng đó mang hình hài của Tiểu Thiên Sứ.
Như thường ngày, mỗi khi buồn phiền, mỗi khi có chuyện, mỗi khi không có việc gì làm thì lại