Vũ Tôn lúc này đang trong trạng thái bất tỉnh sau khi va chạm với vết rách không gian. Vết thương trên người hắn cũng là do tia không gian loạn lưu gây ra.
Mặc dù được Quang minh chí tôn liều mạng ném hắn qua không gian khác nhưng mà thực lực của hắn lúc đó đã cạn kiệt cho nên không thể phi hành.
Hắn rơi từ trên trời xuống, tiếp đất bằng … cơ thể.
Cũng may thể chất hắn cực cao cho dù tu vi không còn nhưng vẫn cố gắng chống đỡ cho hắn một mạng, chỉ thoi thóp sắp chết mà thôi.
Lúc này sinh cơ hắn đang dần phục hồi, tuy chậm chạp nhưng cực kì vững chắc.
- Tứ đệ, đệ phải nhanh lên. Ta không biết có thể đánh lừa được bọn họ bao lâu nữa. Cố lên, ta chờ đệ.
Vũ Tôn tuy bên ngoài thì bất tỉnh nhưng linh hồn hắn đang lạc trong một giấc mơ kì lạ. Ở đó có một nam tử phong hoa tuyệt đại ánh mắt cực kì có thần tính có thể khiến bất cứ ai cũng phải cảm thấy mình chỉ là con kiến hôi đang mỉm cười nhìn hắn.
- Tam ca. Tam ca. Minh Tôn.
Hắn không kìm được vô thức bật thốt lên sau đó đưa tay ra về phía nam tử kia.
Nhưng mà nam tử kia khẽ lắc đầu sau đó hư ảnh hắn mờ dần …
- Tam ca…
Một không gian đen kịt xuất hiện cuốn lấy Vũ Tôn. Hắn mơ hồ bước từng bước vô thức.
Bỗng nhiên một chỉ tay xuất hiện, chạm vào đầu hắn. Hắn ngây ngẩn cả người. Từ bên trong chỉ tay kia truyền đến một luồng sức mạnh khiến ngay cả suy nghĩ hắn cũng không tồn tại được.
Giây lát sau, chỉ tay đột ngột biến mất, để lại một đoạn tin tức trong đầu hắn.
- Đế Hoàng quyết tầng 2.
Còn nhớ khi hắn trở thành Võ Hoàng đã nhận được Đế Hoàng quyết tầng 1. Hắn luôn suy nghĩ có tầng một thì sẽ có tầng 2, nhưng làm thế nào để đạt được thì hắn không biết.
Bây giờ, sau một lần nữa gần chết hắn lại vô thức có được.
Chuyện này đúng là cực kì khó hiểu.
Hắn không tự chủ được đắm chìm bên trong ba chữ Đế Hoàng quyết kia.
Nội dung của nó cực kì ngắn gọn, chỉ có hai dòng ngắn ngủi:
- Vũ kĩ: Chỉ pháp thức thứ hai : Nhị Chỉ Trấn Sơn Hà.
- Bí Thuật : Thời gian pháp tắc.
Không có Thân Pháp như Đế Hoàng quyết tầng 1.
Nhất chỉ diệt sinh linh uy lực đã cực kì kh ủng bố, không hề thua kém Phá Thiên Nhất Kiếm của U Linh Thần Điển rồi, vậy Nhị chỉ trấn Sơn Hà này sẽ kinh khủng bậc nào? Liệu so với Đồ Tẫn Thiên Hạ mà Xích Huyết Hoàng thi triển trước khi chết có mạnh hơn không?
Lại còn Thời gian pháp tắc nữa. Phải chăng hắn có thể nắm giữ được thời gian nếu cảm ngộ được bí thuật này giống như từng làm với Không gian pháp tắc?
Rất nhiều suy nghĩ hiện ra trong đầu hắn. Nhưng mà hắn không thể trả lời hết được.
Lắc đầu, Vũ Tôn bỏ qua đắm chìm vào Đế Hoàng quyết tầng 2.
…
- Tên kia, ta không biết ngươi tên gì nhưng mà tại sao ngươi mãi không chịu tỉnh? Đã mười ngày rồi?
Bên cạnh giường của Vũ Tôn, Tố Uyên đang ngồi bón cho hắn một chén đan dược dạng nước.
Từ ngày nàng cứu được hắn đến giờ đã tròn mười ngày. Sinh cơ của hắn đã bừng bừng trở lại nhưng lại hoàn toàn không hề có dấu hiệu tỉnh lại. Chuyện này đến phụ thân nàng cũng bất lực.
Ngày nào cũng như ngày nào, đều đặn Tố Uyên đều ghé thăm Vũ Tôn vài lần một buổi xem hắn có tiến triển gì không. Nàng cũng không biết tại sao nàng lại làm thế, chỉ biết là nếu không nhìn thấy hắn sẽ thấy rất khó chịu.
Nàng cũng đã thử không đến chăm sóc cho Vũ Tôn nhưng cuối cùng đôi chân vẫn không kìm được mà bước tới. Phụ thân cũng như mẫu thân nàng chỉ khẽ thở dài. Chẳng lẽ con gái của họ lại mắc phải nợ duyên với tên thiếu niên kia?
Nếu như hắn là một người mạnh mẽ, có tu vi ngang với nữ nhi của họ đã đành, đằng này trong người hắn không có chút nguyên lực nào. Như vậy rõ ràng là phàm nhân. Mà tu sĩ và phàm nhân yêu nhau thì có bao giờ có kết cục tốt?
Mẫu thân của Tố Uyên đã nhẹ nhàng nói bóng gió với nàng nhưng