Đông Phương Ngọc lắc đầu nói.
Vũ Tôn sạm mặt lại. Như vậy chẳng phải muốn hắn ở đây lâu dài sao?
- Thực không có cách gì sao Đông Phương đạo hữu?
- Cách thì có, nhưng không biết đạo hữu có chờ được hay không mà thôi.
Đông Phương Ngọc uống cạn chén trà trên tay thần bí nói.
Vũ Tôn như trâu chết vớ được cọc, hai mắt sáng hơn đèn nhìn hắn. Chỉ cần không quá lâu thì hắn vẫn chờ được.
- Vậy xin mời đạo hữu chỉ điểm.
- Đạo hữu từ Lục địa tới, như vậy hẳn là không biết gì về Hải Ngoại. Nhưng mà chắc có nghe nói tới Tuyệt thế thiên tài chi tranh tại Lục địa chứ?
Tuyệt thế thiên tài chi tranh. Vũ Tôn đương nhiên biết. Hắn từng được nghe nói qua, đó là nơi các Thiên chi kiêu tử của các môn phái tứ vực, nhất châu tụ hội. Giống như Tân sinh đại hội của Nam Thiên Học Viện nhưng qui mô kh ủng bố hơn nhiều lắm.
Cứ cách ba năm, Tuyệt thế thiên tài chi tranh sẽ diễn ra một lần. Muốn được tham dự Tuyệt thế thiên tài chi tranh thì yêu cầu rất kinh khủng. Mỗi môn phái lớn bé sẽ được cử ra vài tên đệ thử hoặc học viên mạnh nhất của mình tham dự một cuộc sàng lọc qui mô lớn của hàng chục, hàng trăm môn phái hoặc học viện đồng thời tổ chức. Những người mạnh nhất mới có tư cách tham dự Tuyệt thế thiên tài chi tranh diễn ra ở Trung Châu.
Nhưng mà chuyện này có liên quan gì tới việc hắn rời khỏi đây? Hắn đang ở Hải ngoại cơ mà.
-Đương nhiên ta từng nghe qua. Cứ ba năm một lần Tuyệt thế thiên tài chi tranh sẽ tổ chức ở Trung châu. Lúc đó các đệ tử ưu tú nhất trên toàn bộ đại lục sẽ chiến đấu với nhau chọn ra người mạnh nhất.
- Đúng thế. Nhưng chắc đạo hữu không biết rằng Hải Ngoại chúng ta cũng sẽ tham dự chứ?
- Hải ngoại cũng tham dự?
Vũ Tôn kinh ngạc. Chuyện này thì hắn không biết.
- Không sai. Hải ngoại cũng không chịu thua kém Lục địa. Thiên tài Hải ngoại thời nào cũng có, cho nên không ai chấp nhận chịu đứng dưới ai khác cùng lứa tuổi. Nói như vậy chắc đạo hữu cũng đã rõ ràng ý của ta.
Đông Phương Ngọc thâm ý nhìn Vũ Tôn.
- Đạo hữu là muốn ta chờ tới lúc tham dự Tuyệt thế thiên tài chi tranh là có thể quay về Lục địa.
Vũ Tôn không phải kẻ ngu, hiển nhiên hiểu được ý của Đông Phương Ngọc.
Đông Phương Ngọc gật đầu.
- Như vậy còn bao lâu sẽ diễn ra lần Tuyệt thế thiên tài chi tranh tiếp theo?
- Lần gần nhất diễn ra cách đây hơn một năm. Như vậy còn gần hai năm sẽ tới lần tiếp theo.
- Gần hai năm. Được, vậy ta sẽ chờ.
Không còn cách nào khác, Vũ Tôn đành chấp nhận vậy. Trên người hắn Xích Huyết kiếm không còn, Trấn thiên tháp cũng không, trữ vật giới chỉ không nốt. Có thể nói ngoài bộ y phục thì hoàn toàn không có gì. Cho nên muốn mạo hiểm rời đi thì không phải là chuyện tốt.
- Trong thời gian tới đạo hữu định thế nào?
Đông Phương Ngọc ánh mắt có chút mong chờ.
- Ta cũng chưa biết sẽ đi đâu. Không biết Đông Phương đạo hữu có thể giúp ta cao kiến gì chăng?
Vũ Tôn ẩn ẩn cảm thấy vị Đông Phương Cung chủ này có chút kì lạ.
- Cao kiến thì không hẳn, nhưng mà nếu đạo hữu không chê thì hãy ở lại Đông Long Cung ta.
Đông Phương Ngọc trực tiếp đi vào vấn đề. Dài dòng rắc rối chỉ khiến cả hai không thoải mái.
- Như vậy không được. Ta đã làm phiền đạo hữu cùng mọi người trong cung, làm sao có thể mặt dày tiếp tục ở lại đây.
- Đạo hữu đừng ngại. Tất nhiên đạo hữu không phải ở không. Cho dù đạo hữu muốn rời đi cũng rất khó, bởi vì thời gian này trên biển thường có chấn động, thiên tai. Không cẩn thận hoàn toàn có thể trở thành mồi cho yêu thú. Hơn nữa Đông Long cung chúng ta ở nơi hẻo lánh, đạo hữu muốn tới nơi khác không hề dễ dàng.
- Xin chỉ giáo cho.
- Không biết đạo hữu năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Nếu ta đoán không nhầm chắc chưa tới hai mươi.
- Không giấu gì đạo hữu, ta năm nay mười lăm. Hai tháng nữa sẽ tròn mười sáu.
Vũ Tôn thẳng thắn đáp.
Đông Phương Ngọc ánh mắt phức tạp nhìn Vũ Tôn. Hắn năm nay đã bốn mươi chín