Nói là làm, Vũ Tôn bước tới bên cạnh thân xác của con “Bổn Đại Chim” giả kia.
Hai tay đặt lên cơ thể nó, một luồng hàn khí lạnh lẽo lập tức tràn vào cơ thể của Tiểu Thiên Sứ nhưng nhanh chóng bị viên Ngọc Lục Bảo trên vương miện hóa giải sạch sẽ.
Hồn hoàn pháp quyết vận dụng, một tia sáng mờ ảo từ hai bàn tay Vũ Tôn xâm nhập vào cơ thể của thân xác của con “Bổn Đại Chim” giả.
Bởi vì con “Bổn Đại Chim” giả tu vi không tính là quá cao, giờ phút này bị đánh về nguyên hình cho nên mọi việc hết sức thuận lợi. Cái đáng sợ nhất của nó là Hàn khí thì đã có Ngọc Lục Bảo lo lắng rồi.
Cơ thể của con “Bổn Đại Chim” giả bằng mắt thường có thể thấy nhanh chóng thu gọn lại, sau đó biến thành một viên tiểu cầu ngang với một nắm tay màu tím, tượng trưng cho Hồn hoàn từ năm trăm đến một ngàn năm .
Vũ Tôn lập tức đem thần niệm quét vào nó. Giữa hắn và viên Hồn hoàn xuất hiện một sự liên hệ mỏng manh rồi ngày càng lớn dần.
- Thu.
Miệng hắn quát lên, viên Hồn hoàn biến mất dung nhập vào cơ thể của hắn.
Mọi việc diễn ra khá suôn sẻ, không có chút gì nguy hiểm xảy ra.
Thời gian mà hắn hoàn thành chử chừng nửa canh giờ.
Theo như người bình thường thì muốn có thể hấp thu Hồn hoàn tím phải từ sáu mươi cấp trở lên nhưng hắn mới hơn ba mươi mốt cấp đã có thể làm được. Nguyên nhân Vũ Tôn chỉ có thể đổ cho thể chất đặc thù của hắn.
Nhưng thực chất thì công lớn nhất vẫn thuộc về Hắc Hồn hoàn mà hắn không hề biết.
Thở ra một hơi, Vũ Tôn quay đầu nhìn tới cây Thất Thải Băng Liên đang lấp lánh cách đó không xa.
- Rút cục đây là thứ gì mà khiến con chim kia không nỡ rời ra?
Vũ Tôn trong lòng hiện lên đủ mọi tài liệu mà hắn từng xem qua để tìm thông tin về cây Thất thải băng liên này nhưng hoàn toàn không có manh mối.
Nhất định phải thu lấy nó. Vũ Tôn dứt khoát quyết định.
Đem cả ba viên Hồn hoàn triệu hoán, Vũ Tôn hít một hơi chạm vào cây băng liên.
Một luồng sáng chói mắt bảy màu tuôn ra tràn ngập thân thể hắn. Cả người Vũ Tôn trong lốt Tiểu Thiên Sứ như bị biến thành tượng băng. Ngây ngốc… đờ đẫn.
Thiên tài địa bảo do Thiên địa dựng dục làm sao đơn giản bị hắn cho lấy như thế được.
Nhưng không để cho Ngọc Lục Bảo phải trợ giúp, viên Hồn hoàn thứ ba của Vũ Tôn bỗng lấp lóe, phun ra một chùm sương mờ bao phủ lấy cơ thể. Hắn từ trạng thái đóng băng tỉnh lại.
Hai tay hết sức giữ chặt đài sen Vũ Tôn nhổ mạnh lên . Thực chất hắn chỉ làm như thế để cầu may, bởi vì hắn cũng không biết nên làm gì mới có thể lấy được nó.
Vậy mà không ngờ hắn lại có thể đem Thất thải băng liên nhẹ nhàng lôi ra khỏi mặt băng.
Một cảm giác khoan khoái, dễ chịu tràn dâng khắp cơ thể Vũ Tôn.
Viên Thất thải băng liên đột nhiên biến mất như chưa từng xuất hiện. Vũ Tôn giật mình dùng thần niệm dò xét chung quanh nhưng không hề cảm thấy sự tồn tại của nó.
- Kì lạ. Nó lại có thể đi đâu được?
Thầm tặc lưỡi, coi như vô duyên với Thất thải băng liên đi. Hắn đứng dậy, rời khỏi nơi đây.
Vốn dĩ ngọn núi chính là cửa ra nhưng giờ này đã bị phá hủy cho nên hắn hết sức ung dung bước đi.
Rời khỏi ảo cảnh kì lạ kia thì tuyết xung quanh đã không còn rơi dày đặc nặng nề nữa, vì thế hắn tốn không mấy thời gian đã đi được vài chục dặm.
Để đề phòng mọi bất trắc có thể xảy ra Vũ Tôn không phi hành nhằm bảo toàn nguyên khí ở mức sung mãn nhất. Thần niệm luôn trải ra xung quanh điều tra mọi động tĩnh.
Một tiếng động truyền về khiến hắn dừng bước chân. Vương miện trên đầu cùng với tám cánh sau lưng Tiểu Thiên Sứ lập tức biến mất.
Thần niệm điều tra cho hắn biết cách hắn chừng hai dặm có một đám người đang di chuyển. Chính xác là mười hai người. Tám người có tu vi Trúc cơ hậu kì, ba người Kết đan trung kì và một nữ nhân Ngự Không sơ kì nhưng khí tức phù phiếm, rõ ràng là bị thương không nhẹ. Trong số mười một người còn lại cũng có vài người bị thương khá nặng, phải được người khác dìu đi.
Vũ Tôn như bắt được vàng. Đang ở trong nơi chết tiệt kì lạ này tìm đường ra mãi không xong gặp được đồng loại đúng là không còn gì vui vẻ hơn.
Hắn vội vã đem cào băng tuyết ra, lấy một ít đất vẽ bẩn lên mặt mũi, tóc tai và y phục. Một đứa trẻ mấy tuổi xuất hiện ở đây đã là chuyện kì lạ chứ đừng nói tới nó không hề có chuyện gì xảy ra.
Nếu