- Xin hỏi vị thiếu hiệp này muốn hỏi gì?
Một giọng nữ nhẹ nhàng tới bên cạnh hắn trước khi hắn kịp đặt chân lên bậc thang đầu tiên.
Vũ Tôn quay người nhìn nàng. Đây là một thiếu phụ tuổi chừng hơn ba mươi, ăn mặc hết sức lộng lẫy. Đôi mắt của nàng cong vút như muốn câu hồn người khác.
- Ta muốn lên tầng trên, có được không?
Vũ Tôn mỉm cười hỏi.
- Tất nhiên là được. Nhưng mà tầng trên đều là hàng rất có giá trị, hi vọng công tử lựa chọn cẩn thận.
Ý của nàng muốn nhắc nhở hắn hãy biết lựa sức mình. Bởi vì Vũ Tôn mặc y phục cũng khá bình thường, không có vẻ gì là thế gia công tử cho nên nàng ta mới ẩn ý nói với hắn như vậy.
- Hảo ý phu nhân tại hạ tâm lãnh. Chuyện này ta tự biết điều, không cần phu nhân lo xa.
Vũ Tôn chỉ cười nhạt đáp sau đó lạnh lùng bước lên.
- Hừ, không biết điều. Ta còn trẻ như vậy mà dám gọi ta là phu nhân. Ngươi tưởng kẻ nào cũng có tư cách mua đồ trên tầng hai sao? Đợi chút nữa xem ngươi xấu mặt.
Phu nhân kia lạnh lùng nhìn Vũ Tôn khuất dạng sau đó tức giận mắng thầm. Nàng ghét nhất bị người khác nghĩ là mình già rồi. Tuy tuổi đã trên tam tuần nhưng vẫn chỉ thích nghe lời nịnh nọt mà thôi.
- Trương quản sự, lâu lắm mới gặp nàng. Càng ngày nàng càng xinh đẹp khiến ta chịu không nổi a.
Lúc này một giọng nói d@m đãng sỗ sàng từ bên ngoài cửa vang tới. Một tên thiếu niên tuổi chừng mười chín hai mươi, người gầy xọp rõ ràng do ăn chơi quá đà, khuôn mặt nhợt nhạt, làn da thì vàng như nghệ hăm hở cất bước tiến vào Trân Bảo các. Phía sau hắn là hai tên hộ vệ theo sát, đều có tu vi Trúc cơ hậu kì.
Vị phu nhân gọi là Trương quản sự kia cố kìm chế sự chán ghét quay đầu lại.
- Thì ra là Đỗ thiếu gia. Ta tưởng thiếu gia đã quên ta rồi chứ?
Trương quản sự hé miệng cười, đôi mắt câu hồn đoạt phách tình tứ liếc tên Đỗ Thiếu gia kia.
Đỗ Thiếu gia như mất hồn, đỡ đẫn người ra nhìn Trương quản sự sau đó vội vã giải thích:
- Đâu có, đâu có. Ta nào dám quên nàng. Chẳng qua dạo này ta bị phụ thân cấm bế không được ra ngoài cho nên mới không tới đây thăm nàng thôi. Ngày nào ta cũng nhớ tới nàng, kể cả trong mơ cũng vậy.
- Haiz … Đỗ thiếu gia mà tới sớm một chút có phải tiện nữ này không phải bị nhục nhã a. Quả thực là ta rất ủy khuất.
Trương quản sự giả vờ đưa tay lau lau khóe mắt.
Đỗ thiếu gia lập tức nhảy dựng lên như ai chọc vào mồ mả tổ tiên:
- Cái gì. Có kẻ dám ức hiếp nàng. Mau nói cho ta tên khốn đó ở đâu, ta sẽ cho hắn một bài học.
Hai tay gầy guộc của hắn nắm chặt lại, khuôn mặt đỏ bừng như tức giận thực sự.
- Ta xem hay là thôi đi. Dù sao đây cũng là Trân Bảo Các. Nếu các chủ đại nhân biết …
Trương quản sự cười thầm nhưng vẫn giả vờ khóc nói.
- Hừ, Giang đại nhân dù sao cũng phải nể mặt phụ thân ta vài phần. Nàng không phải sợ, cứ để hắn cho ta thay nàng trút giận. Mấy tên kia kẻ nào vừa chọc giận Trương quản sự?
Đỗ thiếu gia kia căm phẫn nói, sau đó nhân cơ hội nắm lấy tay Trương quản sự xoa nhẹ. Ánh mắt hắn đảo qua đám người có mặt tại tầng một.
Lập tức đám thiếu niên, thiếu nữ giật mình vội nép sang một bên. Xem ra tên này rất có bổn sự ở Quảng Nam thành.
Trương quản sự vội vã tránh khỏi bàn tay của hắn sau đó lắc đầu chỉ lên tầng 2.
- Hắn đã lên trên đó. Hắn mặc một bộ y phục màu xanh lục.
- Được, nàng cứ chờ đây ta sẽ lên hỏi tội giùm nàng. Ta sẽ bắt hắn quì xuống cho nàng dẫm đạp.
Đỗ thiếu gia phất tay, uy phong lẫm liệt tiến lên tầng hai. Hai tên hộ vệ lập tức theo sát như hình với bóng.
Đám người ở tầng một lập tức thanh toán rồi rời khỏi, tránh vướng vào chuyện không đâu. Tên Đỗ thiếu gia kia là tai tinh cả Quảng Nam thành ai cũng biết. Đụng phải hắn chỉ có xui chứ không thể may.
Vũ Tôn lúc này đang trên tầng hai. Vốn hắn định bước lên lầu ba nhưng bị những đồ vật ở tầng hai này hớp hồn. Đột nhiên hắn nảy ra ý định mua vài món gì đó tặng phụ mẫu cùng mấy tên đồng học.
Tầng hai này diện tích nhỏ hơn tầng một đôi chút, vật phẩm cũng ít hơn nhiều lắm nhưng đều là đồ vật trân quí,