Vô số ánh mắt đầy ngưỡng mộ đang nhìn lên sáu thân ảnh kia. Võ Thánh đã có thể xem là một thế lực cực mạnh chứ đừng nói đến Võ Đế.
Trước đây Võ Hoàng không tồn tại thì Thiên Địa này Võ Đế chính là Bá chủ. Bây giờ Võ Đế đã có hi vọng đột phá thành Võ Hoàng nhưng mấy ai biết được điều đó. Trong mắt bọn họ, Võ Đế chính là Thần.
- Rầm …
Những tiếng va chạm do công kích của mấy vị Võ Đế đụng vào lớp màn chắn mỏng manh kia phát ra không ngừng. Không ai biết rút cục nó cứng rắn đến mức nào mới có thể chịu được công kích suốt mấy ngày dài mà không bị phá hủy.
Bỗng nhiên.
- Rắc …
Một tiếng động khác lạ vang lên lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
- Nứt rồi, có vết nứt rồi.
Không biết là ai trong đám người vội vàng kêu lên.
Quả nhiên nhìn kĩ bên trên tấm màn sáng kia đã xuất hiện một vết rạn vỡ hết sức nhỏ bé. Nhưng mà ở đây ai cũng là tu sĩ, ánh mắt hơn xa phàm nhân nhiều lắm cho nên nó không thể bị che giấu được.
- Nó sắp bị phá hủy rồi.
- Các vị đại nhân thần uy tái thế.
- Di tích sắp xuất hiện rồi.
Những tiếng reo hò, hô hoán ầm ầm như ong vỡ tổ vang lên khắp nơi.
Trên bầu trời, sáu người kia thấy thế càng cố gắng phát động công kích. Quả nhiên năng lượng của tấm màn sáng kia đã không còn bao nhiêu, vết nứt ngày một lớn dần, lan tràn ra tứ phía.
- Rắc …. Rắc …. Ầm…
Những tiếng vỡ ngày một lớn sau cùng là tiếng đổ vỡ vang lên chói tai. Tấm màn sáng bao phủ di tích kia biến mất không còn chút tăm hơi.
- Thành công rồi.
- Hoan hô .
- Di tích đã trước mặt rồi.
Đám người bên dưới thấy thế vui mừng ôm lấy nhau nhảy nhót như trẻ con.
Sáu người trên bầu trời cũng gật đầu sau đó hạ xuống mặt đất th ở dốc. Liên tục tấn công cấm chế mấy ngày khiến bọn họ tiêu hao gần cạn kiệt nguyên khí rong cơ thể.
Không một ai lên tiếng, tất cả mọi người im lặng để sáu người bọn họ khôi phục.
- Ha ha ha. Mấy vị đạo hữu quả nhiên thực lực siêu phàm không phụ kì vọng của mọi người a.
Một tiếng cười dài từ hư vô phiêu miểu truyền tới. Trên bầu trời một thân ảnh đang vỗ cánh hướng đến nơi đây. Ai cũng có thể nhìn thấy trên tay hắn ôm theo một người khác.
- Lại thêm một Võ Thánh.
- Thiên a, như vậy có tới bảy Võ Thánh cường giả trở lên ở đây sao?
- Các ngươi xem trên tay vị đại nhân ấy còn có một tên thiếu niên kìa.
- Ta nhận ra rồi, đó là Độc Cô Vô Địch đại nhân. Cách đây một năm ta đã may mắn có dịp gặp ngài ấy ở Thái Nguyên cung. Ngài ấy là Võ Đế, không phải là Võ Thánh. Vị thiếu niên kia chính là thiếu chủ của Thái Nguyên cung, Tần Phàm.
Một người bỗng nhiên kinh hãi kêu lên.
- Cái gì? Là Võ Đế sao?
- Độc Cô Vô Địch, người được xưng là Võ Đế mạnh nhất Bắc Vực chúng ta?
- Thật không tin được, ta vậy mà có cơ hội chứng kiến vị Thần của Bắc Vực.
Sáu người dưới mặt đất thì ba người vẫn nhắm mắt điều tức, ba người khác mở mắt ra nhìn Độc Cô Vô Địch biểu tình khó chịu.
- Độc Cô lão già, ngươi đúng là rùa đen rút đầu. Đợi chúng ta phá hủy cấm chế mới xuất hiện để chiếm tiện nghi sao?
Một trong ba người mở miệng nói.
- Ấy, Âu Dương huynh nghĩ thế oan cho ta quá. Ta cũng vừa mới tới đây đúng lúc mà thôi.
Độc Cô Vô Địch mỉm cười đáp.
- Có quỷ mới tin ngươi.
Vị được gọi là Âu Dương hừ lạnh.
Độc Cô Vô Địch đinh nói gì nhưng lại yên lặng, ngoảnh mặt nhìn về xa xăm.
Không chỉ có hắn mà cả ba tên Võ Đế kia cũng không mấy vui vẻ gì nhìn cùng một phía.
Động tĩnh của họ lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, những ánh mắt tò mò dồn dập nhìn theo.
Không ít người lại há hốc miệng. Bởi vì trên bầu trời có thêm hai người nữa đang cực tốc lao đến đây. Trên tay bọn họ cũng ôm theo vài tên thiếu niên, thiếu nữ khác.
- Thật ái ngại, để mấy vị đạo huynh phải đứng chờ thế này chúng ta cảm thấy mất mặt quá.
Hai thân ảnh kia nhanh chóng hạ xuống, một người vuốt râu ngoác miệng cười nói lớn.
- Ngả Khắc Đạt, A Thoát Đài các ngươi cũng không khác gì tên khốn Độc Cô kia. Đợi cho tới khi Cấm chế bị hủy mới chịu ló mặt. Ta tưởng các ngươi sẽ không bao giờ xuất hiện chứ.
- Ấy, Âu Dương huynh quá lời. Nơi đông vui như thế này làm sao thiếu chúng ta được. Ha ha.
Người được gọi là A Thoát Đài không chút tức giận mà trái lại còn vui vẻ đáp,
- Hừ. Đúng là một lũ lang sói.
Âu Dương Võ Đế tức giận phất tay.
- Tần Phàm ra mắt các vị thúc bá. Chúc các thúc bá phúc thọ viên mãn.
Tên thiếu niên được Độc Cô Vô Địch mang tới đứng ra cung kính cúi chào sáu người bọn Âu Dương.
- Xem như ngươi còn biết tôn ti trật tự, phân biệt lớn nhỏ.
Một trong hai vị Võ Đế còn lại bên cạnh Âu Dương Võ Đế chắp tay gật đầu.
- Đa tạ Ngạo Thiên đại bá quá khen.
Tần Phàm mỉm cười không chút áp lực nào đáp.
- Hỗn Nguyên, Hoa Hùng, Trần Lập, Tố Nhi ra mắt các vị Sư thúc, sư bá.
Bốn thiếu niên, thiếu nữ phía A Thoát Đài và Ngả Khắc Đạt cũng không chịu thua kém Tần Phàm.
- Được rồi, bớt đa lễ đi. Ta không muốn mất thời gian. Nói thẳng vào vấn đề. Các ngươi tới đây muốn tiến vào di tích đúng không?
Vị Võ đế còn lại phía Âu Dương Võ Đế hỏi.
- Hàn Phong huynh đã biết có cần hỏi thêm không?
Độc Cô Vô Địch đáp.
- Di tích này do tam phái Đấu Suất, Thái A, Thiên cơ bọn ta phát hiện được. Các ngươi chắc cũng biết câu nói : Không công không hưởng lộc chứ?
- Hàn Phong huynh cứ thẳng thắn, dĩ nhiên bọn ta hiểu đạo lý đó.
- Tốt, vậy thì các ngươi muốn tiến vào di tích hãy giao ra một chút tiền vốn xem như là lệ phí trả công bọn ta phát hiện ra nó nếu không có chết các ngươi