Sáu người kia nhìn nhau sau đó gật đầu.
Đối với các Siêu cấp môn phái đệ tử, đặc biệt còn là tinh anh như bọn chúng thì những kẻ cón xuất thân thấp kém như Vũ Tôn hay Hạ Châu không đáng được tôn trọng. Đối thủ của bọn chúng chỉ có những kẻ thực lực ngang ngửa và xuất thân ngang nhau mà thôi.
Chính sự ưu việt của Siêu Cấp Môn Phái đã tạo nên suy nghĩ như thế cho bọn chúng.
Hơn nữa Vũ Tôn cùng Hạ Châu không hề có tiếng tăm gì tại Bắc Vực cho nên càng không đáng để có quyền quyết định điều gì. Cuộc tranh đoạt đệ nhất không có chỗ cho hai kẻ thấp hèn như vậy.
- Các ngươi tự sát hay để bọn ta phải ra tay? Ta có thể chắc chắn nếu để ta phải động thủ các ngươi sẽ không hề dễ chịu đâu.
Tần Phàm lạnh lùng cười, trong giọng nói đầy tính xem thường.
Hạ Châu không buồn nhìn hắn, quay sang Vũ Tôn.
- Ngươi thấy sao? Bọn chúng muốn chúng ta tự sát kìa.
- Ngươi muốn thì tự sát trước đi. Mấy tên tôm tép nhãi nhép mà cũng đòi hù dọa ta. Nực cười.
Vũ Tôn mỉa mai nhìn Tần Phàm sau đó là sáu tên kia.
- Nói hay lắm. Một đám tôm tép nhãi nhép mà thôi. Ta và ngươi thử xem ai giết được nhiều hơn, thế nào?
Hạ Châu gật gật đầu đồng ý.
- Tốt, để xem ai là người giết được nhiều hơn.
Vũ Tôn nhún vai.
- Ha ha, các ngươi rất ngông cuồng, đã thế thì ta sẽ cho các ngươi được ngông cuồng thoải mái.
Tần Phàm tức giận bật cười như điên lên.
Sáu người kia cũng băng lãnh nhìn Vũ Tôn và Hạ Châu. Trong mắt người khác bọn chúng luôn là thiên tài, vậy mà có kẻ ngang nhiên xem thường gọi chúng là Tôm tép nhãi nhép thì làm sao chấp nhận được.
- Hoa Hùng, chẳng phải ngươi vẫn không phục ta sao? Ta và ngươi thử xem ai kết liễu bọn chúng nhanh hơn, ngươi thấy thế nào?
Tần Phàm nhìn Hoa Hùng thách thức.
- Tốt, ta cũng muốn xem mấy tên tôm tép nhãi nhép chúng ta có thể gây khó khăn gì cho bọn chúng.
Hoa Hùng không ngần ngại gật đầu.
- Ngươi tên kia ( tay chỉ Hạ Châu ), ta tên này.
Tần Phàm thay Hoa Hùng chọn lựa đối thủ.
- Được. Ta chấp ngươi chọn đối thủ.
Hoa Hùng khoanh tay đáp.
- Các ngươi có di ngôn gì không? Đừng để chết vẫn nuối tiếc.
Tần Phàm nhếch môi nhìn hai người cười.
- Hừ, đánh thì đánh mẹ đi còn dài dòng như đàn bà. Không biết cái đó của ngươi có phải là hàng của nam nhi hay của đàn bà luôn đây. Nếu là đàn bà thì thực sự rất xấu xí. Ngực không có chút nào, so với mấy con chó ngoài đường còn thua xa lắm.
Hạ Châu không kiêng nể dùng những lời khá tục tĩu.
- Hoa Hùng, bắt đầu đi.
Tần Phàm nhịn hết nổi, hắn muốn lao tới xé đôi hai thằng ngông cuồng kia ra.
Cả hắn và Hoa Hùng đồng loạt lao tới đối thủ của mình. Cả hai tên khí tức Trúc cơ Hậu kì bùng phát, khí thế ngất trời.
Hoa Hùng vũ khí là một thanh đại đao khá lớn. Lưỡi đao được rèn luyện sắc bén, xoẹt qua không khí tạo thành những tiếng ong ong gai người.
Còn Tần Phàm vẫn là thanh đao khi nãy. Hắn vung lên, một đạo đao khí mạnh mẽ bổ xuống Vũ Tôn.
Vũ Tôn hết sức ung dung. Từ việc thực lực đề thăng mạnh mẽ cho tới thân thể được Tẩy kinh phạt tủy khiến sự tự tin của hắn tăng cao. Chỉ hơn nhau một tiểu cấp độ, hắn chắc chắn dễ dàng đem Tần Phàm diệt sát.
Cho tới khi Đao mang bổ gần tới đầu hắn thì Vũ Tôn mới đưa cánh tay phải ra … nắm chặt lấy đao mang đó trong con mắt kinh hãi của tất cả mọi người sau đó bóp mạnh.
Đạo đao mang kia vậy mà tan vỡ thành những đốm nhỏ, nhanh chóng tiêu biến.
Bên phía Hạ Châu thì hắn cũng không dùng vũ khí. Đại đao của Hoa Hùng trong mắt hắn chẳng khác gì củi mục. Nắm quyền của hắn vung ra, hướng mũi đao đón đỡ.
- Ầm …
Quyền và đao va chạm, Hoa Hùng khóe mắt lồi ra run rẩy. Bàn tay của Hạ Châu vậy mà không hề hao tổn gì, ngược lại thanh đại đao của hắn thì bị chấn người về phía sau rồi văng lên không trung.
Sáu tên chứng kiến đổ mồ hôi lạnh. Bọn này còn là con người sao?
Một kẻ dùng tay không bóp nát đao mang, một kẻ khác thì dùng quyền pháp đánh bay một thanh đại đao. Cho dù Trúc cơ cũng đừng mong dễ dàng làm được như vậy đi.
- Phế vật, chết đi.
Hạ Châu lạnh lùng thốt lên. Hắn tung người nhảy lên không trung một cước đạp vào thanh đại đao của Hoa Hùng đang vừa tầm rơi xuống. Thanh đại đao xé gió lao thẳng về phía trước xuyên qua lồ ng ngực Hoa Hùng.
- Không … khônggggg ….
Hoa Hùng sợ hãi nhìn thanh đại đao xuyên qua ngực mình không cam tâm sau đó thân hình đổ gục xuống.
Hạ Châu đắc chí nhìn Vũ Tôn nhưng khuôn mặt hắn ngay lập tức xạm lại.
Tần Phàm không biết lúc nào đã gục xuống đất thê thảm rồi. Vũ Tôn thì đang khoanh tay nhìn hắn vui vẻ. Rõ ràng là Vũ Tôn đã kết thúc Tần Phàm nhanh hơn hắn.
- Hí…
Đám đệ tử siêu cấp môn phái giờ này mới bừng tỉnh, kinh hãi hít một hơi khí lạnh.
Vừa nãy bọn chúng chỉ thấy Tần Phàm sau khi Đao mang bị bóp vỡ thì thân hình Vũ Tôn như quỉ mị xuất hiện trước mặt hắn sau đó một quyền vung ra. Tần Phàm đưa tay đón đỡ thì bỗng nhiên người hắn cứng đờ rồi đổ gục xuống.
Cũng ngay sau đó, Hoa Hùng bị Đại đao của chính hắn xuyên thẳng qua lồ ng ngực.
Đây là nghiền áp, tuyệt đối nghiền áp chứ không phải chiến đấu gì nữa rồi.
Khí tức Vũ Tôn thì không kẻ nào phát hiện ra là gì, nhưng khí tức của Hạ Châu thì rõ ràng cũng chỉ là Trúc Cơ Hậu kì. Vậy mà hắn chưa dùng tới toàn lực đã miểu sát được Hoa Hùng. Trong số bọn chúng không ai dám nói có thể làm được.
Hoa Hùng thực lực rất mạnh, muốn phân thắng bại cũng khó đừng nói nhất chiêu miểu sát.
Tần Phàm so với Hoa Hùng còn mạnh hơn nhiều lắm. Bắc Vực đệ nhị thiên tài cơ mà nhưng cũng chỉ một quyền duy nhất mà thôi.
- Các ngươi muốn tự sát hay để bọn ta phải ra tay? Ta có thể chắc chắn nếu để ta phải động thủ các ngươi sẽ không hề dễ chịu đâu.
Hạ Châu dùng chính lời lẽ của Tần Phàm khi nãy nói với bọn chúng.
Sáu người tái mét mặt. Nếu trước đây bọn chúng hoàn toàn có thể xem lời của Hạ Châu là ngông