Chương 31: Vũ gia từ hôn.
“Haha, các ngươi đã bao giờ nghe thấy nhà trai bị nhà gái từ bỏ hôn sự bao giờ chưa?” . Một tên Trưởng lão Vũ gia vốn không thân thích gì Vũ Thiếu Dương mà theo phe của Vũ Thanh châm biếm.
“Chuyện này đúng là thiên đại sỉ nhục. Đường đường nam tử hán đại trượng phu không giữ nổi vị hôn thê để người ta từ hôn, nếu là ta ta đâm đầu chết đi cho xong.” Một tên khác mỉa mai phụ họa.
“Tộc trưởng, thái thượng trưởng lão, chuyện này là thế nào? Các ngươi hãy cho chúng ta một lời giải thích a.”
“Đúng vậy, đây tuyệt đối là sỉ nhục suốt từ khi Vũ Dương tổ tiên thành lập nên Vũ gia. Dù chúng ta không phải danh môn vọng tộc nhưng sự nhục nhã này chúng ta không chấp nhận được.”
.....................................................
Đủ các lời nói từ những kẻ vốn không ưa gì Vũ Thiếu Dương. Từ khi Vũ Thiếu Dương nắm giữ chức vị gia chủ Vũ gia, bọn chúng bị cắt bớt quá nhiều lợi ích, quyền lực nên vô cùng bất mãn nhưng lại bị áp chế bởi thực lực Vũ Thiếu Dương quá mức đáng sợ.
Đây quả là một cơ hội không thể tốt hơn để gây áp lực thậm chí lật đổ hắn a. Có Trưởng lão của Vô Cực Môn ở đây, bọn chúng có thể mượn gió bẻ măng là tốt nhất. Con ngươi bị sỉ nhục như vậy, chê cười của cả thiên hạ liệu ngươi có ngồi im nhìn được không? Tốt nhất là ngươi không lượng sức, lao ra tấn công Khương Uy trưởng lão rồi bị hắn giết đi cho khuất mắt.
Những người ủng hộ Vũ Thiếu Dương cũng đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn về hắn. Cho dù ngươi là tộc trưởng, chúng ta ủng hộ ngươi nhưng con ngươi dù sao cũng là con trai tộc trưởng, bị người ta từ hôn mà ngươi không làm được gì thì ngươi còn nói được ai? Đến nhi tử còn không bảo vệ được thì liệu bảo vệ nổi Vũ gia hay không ???
“Lâm Sinh, chuyện này là thế nào? Ngươi còn coi ta là huynh đệ thì mau cho ta một lời giải thích.” Vũ Thiếu Dương đứng dậy, nhìn chằm chằm Lâm Sinh hỏi.
“ Thiếu Dương đại ca, chuyện này ...”
“ Đây là lệnh của Chưởng giáo đại nhân. Lâm Khả Nhi cô nương đã được đích thân Chưởng giáo thu nhận làm đệ tử thân truyền, tương lai có thể trở thành Chưởng môn nhân của Vô Cực môn, tiền đồ vô lương. Ngươi dám không tuân theo sao?” Khương Uy hừ lạnh, ngắt lời Lâm Sinh. Ánh mắt hắn khiêu khích nhìn Vũ Thiếu Dương.
“Cái gì, đệ tử thân truyền của Chưởng môn Vô Cực môn.” Toàn bộ người trong đại sảnh khiếp sợ, hít một hơi khí lạnh. Đây không khác gì sấm nổ bên tai mọi người. Muốn gia nhập Vô Cực Môn đã không dễ dàng, vào được còn phải tranh đấu khốc liệt để tiến bộ hơn. Một đệ tử nội môn đã đủ hô mưa gọi gió một vùng rồi chứ đừng nói gì đệ tử thân truyền, hơn nữa còn là thân truyền của chính Chưởng môn, tương lai có thể kế vị chức vị.
Quả thực một người có tương lai vô cùng sáng lạn như vậy tuyệt đối không thể sánh vai cùng tên phế vật Vũ Tôn được. Một số Trưởng lão ra vẻ gật gù như ngầm đồng ý với Khương Uy. Điều này hoàn toàn nằm trong dự tính của Khương Uy, cho nên hắn tiếp tục mỉa mai nhìn Vũ Thiếu Dương như thách thức.
“Nhi tử các ngươi tư chất thấp kém, không xứng đáng với Khả Nhi tiểu thư. Đúng là đĩa mốc đòi chòi mâm son. Đương nhiên, Chưởng giáo đại nhân anh minh độ lượng nên không chấp nhặt với các ngươi. Để xem như bồi thường, người ban cho các ngươi 100 viên “ Trung phẩm Nguyên tinh”, ba bình đan dược cấp 4 “ Tiên Thiên đan.” Thế nào, có phải chưởng môn nhân chúng ta rất rộng lượng? Các ngươi còn không mau tạ ơn đi.”. Khương Uy tiếp tục cao giọng nói.
Nói xong hắn thò tay vào trong ngực áo lấy ra ba bình đan dược nhỏ cùng một túi lớn như hai bàn tay, bên trong có dao động nguyên khí mỏng manh toát ra bên ngoài. Đây đúng là một túi nguyên tinh.
Trên Tiềm Long Đại Lục, nguyên tinh là vật dụng để giao dịch của các tu chân giả với nhau, như tiền tệ của phàm nhân. Nguyên tinh được hình thành từ tự nhiên, khai thác từ mỏ nguyên tinh rồi luyện chế thành, năng lượng bên trong tùy theo phẩm cấp mà nhiều hay ít. Vì thế, ngoài việc dùng làm đơn vị giao dịch nó còn có thể sử dụng để tu luyện.
Nhìn thấy túi nguyên tinh, một số trưởng lão Vũ gia con mắt đỏ lên. 100 nguyên tinh trung phẩm bằng 1000 nguyên tinh hạ phẩm a. Đây tuyệt đối là một món tài phú lớn, đủ để làm bọn họ đỏ mắt. Một ngàn hạ phẩm nguyên tinh có thể mua được rất nhiều đan dược, vũ khí mà họ mơ ước. Bọn chúng nhìn túi nguyên tinh trên tay Khương Uy như sư tử nhìn mồi. Nếu Khương Uy thực lực thấp kém có thể bọn chúng đã nhảy vào tranh cướp a.
“Thế nào? Chẳng lẽ ngươi còn chê ít? Đừng tham quá, tham thì thâm đấy Vũ gia chủ. Còn không nhanh đồng ý, tạ ơn Chưởng giáo đại nhân đi. Nếu không đừng trách ta xử tội khinh thường chưởng môn Vô Cực môn chúng ta. Tiểu tử, phụ thân ngươi tham lam, đừng bảo ngươi cũng như vậy a.” .
Khương Uy nhìn Vũ Thiếu Dương, cao giọng nói. Nhưng điều làm hắn tức giận là Vũ Thiếu Dương khuôn mặt không hề tỏ ra chút cảm xúc gì, như chuyện này không liên quan tới hắn vậy.
Hắn lại quay lại liếc xéo Vũ Tôn. Cứ nghĩ rằng Vũ Tôn giờ phút