Chương 54:Truy đuổi (1)
“Tại sao?” Chan hờ hững, khuôn mặt chẳng có gì là sợ hãi hỏi.
“Tại sao ư? Tại vì các ngươi hết kẻ để chọn, lại đi cùng tên này. Hắn đắc tội Nam Phương Long công tử, Nam Phương Công Tử đã cho các ngươi cơ hội nhưng các ngươi không biết trân trọng, còn dám chọc giận ngài.” Tên Lý Long đắc ý nói, ngón tay hắn chỉ về phía Vũ Tôn.
“Hừ, lại là Nam Phương Long. Hóa ra cũng chỉ là một con chó của hắn mà thôi.” Cún tức giận mắng.
“Ngươi cứ mắng đi. Không phải lúc nãy ngươi mắng ta rất thích sao? Chút nữa ta sẽ hành hạ, cho ngươi được sướng không muốn ngừng.” Lý Lôi ánh mắt dâm đãng nhìn Bảo Nhi và Cún. Hắn liếm liếm môi nhìn phát tởm.
“Hắn cho ngươi cái gì để ngươi làm như vậy? Tại sao ngươi phát hiện được tung tích của bọn ta?” Đến lượt Dương hỏi.
“Kẻ nào bắt được các ngươi, Nam Phương Long sẽ cho người đó toàn bộ điểm cống hiến của các ngươi, thêm ba bình Hoàn Nguyên Đan, trong ngoại môn tuyệt đối được che chở. Các ngươi thử xem, cái giá của các ngươi cao như vậy ai không động lòng? Ta bị Hồng mao cự hổ truy đuổi, vô tình gặp được các ngươi. Quả thực sau cơn mưa trời lại sáng mà. Mà thôi, dài dòng như vậy đủ rồi. Các ngươi chuẩn bị tận hưởng cảm giác sống không bằng chết của Nam Phương Long công tử đi a.” Lý Lôi khẽ nhếch miệng cười. Ánh mắt hắn toát ra vẻ tham lam, dâm dục nhìn năm người Vũ Tôn.
“Khá lắm, Nam Phương Long rất khá. Ba lần bảy lượt muốn hại ta. Ta không buồn chấp nhặt hắn lại nghĩ ta sợ hắn. Còn cả ngươi, một tên vong ơn phụ nghĩa nữa. Nam Phương Long tạm thời không có ở đây, ta đành đem ngươi ra tiêu khiển trước vậy. Cho ngươi một cơ hội, nếu cải tà qui chính thì chúng ta sẽ không chấp nhặt chuyện này với ngươi nữa.” Vũ Tôn bất ngờ ngồi dậy, vỗ vỗ hai bàn tay nhìn Lý Lôi.
Lý Lôi kinh hoảng. Rõ ràng bọn chúng đã bị dính Đoạn nguyên tán, tại sao vẫn có thể ngồi dậy cử động? Không lẽ hắn chỉ giả vờ?” Suy nghĩ này vừa ra, hắn liền phủ định. Rõ ràng hắn thấy cả năm người bị bột phấn Đoạn nguyên tán bao phủ, hơn nữa hắn tin là hắn không làm gì sơ sẩy để năm người phát hiện ra.
“Chết đi. Đã vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi trước.” Hắn hét lớn, bàn tay phải chụm lại thành trảo nhắm thẳng cổ của Vũ Tôn lao tới. Hắn nghĩ Vũ Tôn chỉ là giả vờ cậy mạnh để đánh lừa hắn. Người trúng Đoạn nguyên tán kể cả tu sĩ Tiên thiên còn vô lực, nói gì tên Hậu thiên như hắn.
“Hừ. Không biết sống chết. Luyện khí tầng 9 cũng dám ra tay với ta. Xích Huyết Hoàng thúc nói không sai. Nhìn người không thể chỉ nhìn hình dong.” Vũ Tôn khẽ lẩm bẩm. Khi cánh tay Lý Lôi gần chạm đến yết hầu hắn, hắn nhanh như chớp đưa cánh tay trái ra kẹp chặt lấy cánh tay không để hắn tiến thêm được chút nào, sau đó bóp mạnh. Tiếng xương kêu răng rắc vang lên.
“Ta đã cho ngươi cơ hội ngươi còn không biết sống chết, vậy đừng trách ta vô tình. Loại người như ngươi chỉ tổ làm hại người khác.” Vũ Tôn lạnh lùng nhìn Lý Lôi đang vô cùng sợ hãi nói.
Đoạn, hắn dùng bàn chân phải vận chuyển nguyên lực nhắm ngay đan điền Lý Lôi đá mạnh. “Phốc.” Lý Lôi phun ra một búng máu, khí tức ngày càng suy yếu. Hắn đã bị phế bỏ.
“AAAAa.” Hắn hét thảm. “ Các ngươi chắc chắn sẽ bị Nam Phương Công Tử làm cho sống không bằng chết, các Trưởng Lão sẽ không để các ngươi được yên.” Hắn oán độc nguyền rủa.
“Cảm ơn ngươi đã lo lắng cho chúng ta. Chuyện của chúng ta sẽ không đến lượt ngươi phải bận tâm. Tự lo cho mình làm sao thoát khỏi yêu thú đi a.” Chan mỉa mai nhìn Lý Lôi nói.
“Khoan, ta muốn biết tại sao các ngươi phát hiện ra?” Lý Lôi gắng gượng dùng chút hơi tàn hỏi.
“Ngươi nghĩ ngươi làm rất tốt nhưng không qua được mắt ta.” Dương đắc