Chương 56: Phản giết.
Chỉ vài khắc, gần như dược lực của viên đan dược toàn bộ bị Vũ Tôn hấp thu. Hắn đã khôi phục lại trạng thái tốt nhất. Hơn nữa hắn còn giảm giác được tu vi của hắn đang rục rịch muốn đột phá Hậu thiên hậu kì. Có lẽ phải nhân cơ hội sau trận chiến này đột phá a. Như vậy sẽ chắc chắn hơn rất nhiều.
Hắn mở mắt ra, Bảo Nhi đang đứng nghe ngón động tĩnh phía xa. Điều này chứng tỏ nàng đã hấp thụ xong dược lực từ lâu. Vũ Tôn chậc lưỡi, quả nhiên thể chất khủng bố cũng có cái lợi ghê gớm a.
Lần lượt, Cún, Chan, Dương cũng hấp thu xong. Khuôn mặt Chan mỉm cười toe toét, sung sướng nhìn Vũ Tôn nói:
“Ta đột phá, ta đột phá lên tầng tám a. Chẳng những đã toàn bộ khôi phục còn đột phá cảnh giới. Vũ Tôn, đa tạ ngươi.”
“Không có gì, chúng ta là bằng hữu tốt của nhau mà.” Vũ Tôn gật đầu.
“Hừ, ta cũng cảm thấy rục rịch muốn đột phá nhưng không ngờ ngươi lại nhanh chân hơn.” Dương giả vờ tức giận nhưng ánh mắt đầy vui vẻ nhìn Chan nói.
“Hãy đợi đấy, tiếp theo sẽ là bản cô nương đột phá. Các ngươi sẽ bị ta bỏ xa lại xa tít tít tít …” Cún lè lưỡi nói.
Trong nhóm, có lẽ tư chất của Chan là thấp nhất nhưng hắn rất thông minh, giàu kinh nghiệm sống hơn nữa phi tiêu của hắn vô cùng nguy hiểm. Hắn đột phá lúc này quả thực giúp ích mọi người rất nhiều.
Dương ra hiệu im lặng, sau đó áp sát tai xuống đất. Tiếng bước chân chạy nhẹ nhàng vang tới.
“Bọn chúng tới rồi. Mau tìm vị trí. Chan, ngươi là người bắt đầu a.” Dương khẽ nói.
Bốn người kia gật đầu sau đó nhẹ nhàng như mèo chia ra xung quanh tìm nơi kín đáo ẩn nấp. Chan mỉm cười, lấy trong túi của hắn ra ba cây phi tiêu rất nhỏ. Giữa lúc quan trọng lại đột phá thực sự làm hắn tự tin hơn nhiều. Hắn nằm rạp xuống dưới một bụi cây, mắt không ngừng nhìn về phía trước.
“Hừ, mấy tên tân sinh đáng chết. Không hiểu sao bọn chúng chạy nhanh được đến thế nhỉ.” Tiếng của một tên cựu sinh nóng giận hỏi.
“Còn không phải tại các ngươi không nghe ta, mấy lần bị chúng lừa gạt. Hừ, nếu không đâu cần vất vả như thế này?” Tên khác trả lời.
“Để ta bắt được ta sẽ lột da chúng. Cũng may chúng đã bị thương sẵn nếu không chúng ta chưa chắc làm gì được chúng đâu.”
Tiếng bàn bạc của mấy tên cựu sinh ngày càng gần. Năm người nín thở, chờ đợi thời cơ. Chẳng mấy chốc bọn chúng đã tiến vào giữa khu vực của năm người đang mai phục.
“3 … 2 … 1” Chan lẩm nhẩm đếm. “C.h.í.u. c.h.í.u c.h.í.u.” Sau đó là ba âm thanh bén nhọn xé gió vang lên. Ba thanh phi đao nhỏ nhanh như chớp giật nhắm thẳng yếu điểm của ba tên cựu sinh lao tới.
“Cẩn thận.” Tên cầm đầu thét lên. Gần như đồng thời, cả ba tên cảm nhận được nguy hiểm nhảy ngang dọc tránh né. Nhưng vẫn có tên không kịp, bị một chiếc phi tiêu đâm xuyên qua vai.
“Chết tiệt, lũ chuột nhắt có giỏi…” Hắn chưa kịp nói ra khỏi miệng, một thanh kiếm đột nhiên từ trên đầu hắn lao xuống. Hắn sắc mặt kinh hoảng, vội vã lao về trước thì một cây roi vô thanh vô tức cuốn lấy chân trái hắn, giật mạnh về phía nó.
“Bốp.” Tiếng kêu chát chúa vang lên. Nắm đấm của Vũ Tôn nhắm ngay giữa mặt của hắn tặng cho hắn một cú trời giáng.
“Hậu thiên hậu kì, tân sinh hậu thiên hậu kì.” Hai tên cựu sinh kia kinh hoảng nhìn Bảo Nhi đang chú mục bọn chúng. Cả hai run lẩy bẩy không kể cả bỏ chạy cũng không dám.
“Cho các ngươi một cơ hội, giao lệnh bài ra đây thì được rời đi. Bằng không đừng trách chúng ta vô tình.” Vũ Tôn xách cổ tên kia, bóp chặt yết hầu hắn nói.
“Các ngươi… đám tân… tân sinh các… các ngươi dám cướp của chúng