Chương 61:Sống không bằng chết
“Thế nào, Nam Phương Công Tử? Ngươi sợ hãi sao? Không phải ngươi rất tự tin sao? Ngươi có tin ta giết ngươi ngay lập tức không?” Vũ Tôn lại tiếp tục hỏi.
Nam Phương Long thực sự run sợ. Thằng này có lẽ điên thật rồi. Chỉ cần hắn dám tát mình tuyệt đối hắn sẽ sống không xong, cho nên có lẽ hắn dám giết người diệt khẩu cũng nên. Suy nghĩ như vậy nên Nam Phương Long trong ánh mắt không còn dám mang theo vẻ thách thức.
“Hừ, xem như ngươi biết điều. Giết ngươi thì quá dễ, nhưng ta muốn ngươi sống để nhìn xem ta sẽ chà đạp ngươi như thế nào.” Vũ Tôn gằn giọng.
“Trước tiên là thanh kiếm này. Mới nhìn đã thấy là kiếm tốt a. Đúng lúc ta đang thiếu vũ khí phù hợp. Nam Phương Công Tử, đa tạ ngươi đã suy nghĩ chu đáo.” Vũ Tôn nhặt thanh nhuyễn kiếm bên cạnh Nam Phương Long lên, giọng nói có vẻ chân thành cảm ơn.
“Phụt.” Nam Phương Long tức giận phun ra một ngụm máu. Đây là thanh kiếm gia gia hắn yêu thương nên giao cho hắn, nếu mất đi thì không biết ăn nói thế nào đây a. Nhưng cũng tốt, chỉ cần ngươi dám lấy nó sợ gì thoát khỏi tay gia gia ta.
“Vũ Tôn, ngươi thế nào rồi.” Đột nhiên giọng của Chan vang lên phía sau.
“Ta không sao. Bên các ngươi đã giải quyết xong rồi chứ?” Vũ Tôn quay lại hỏi.
“Đã xong xuôi, hai tên kia đều đang nằm dưới đất.” Dương gật đầu.
“Vậy thì tốt rồi, mang tất cả bọn chúng lại một chỗ. Ta muốn xem bọn chúng trở thành con mồi cho chúng ta sẽ có cảm giác thế nào.”
“Được, cho tên khốn Nam Phương Long này biết hắn không phải là thích gì cũng được, không phải ai cũng sợ hắn.” Dương và Chan đồng ý.
Đoạn bọn chúng mỗi người trói theo một tên mang về chỗ của Cún và Bảo Nhi. Lúc này Cún đang mặc trên mình bộ y phục khác không phải bộ nhuốm máu lúc nãy. Có lẽ là do Bảo Nhi mặc cho nàng. Nàng đã thanh tỉnh, tuy nhiên khuôn mặt nàng vẫn còn rớm máu và sưng lên.
Cách hai người không xa là hai tên cựu sinh đang nằm bất tỉnh dưới đất. Bọn Vũ Tôn mang theo ba tên về ném tới là thành năm tên. Chỉ duy nhất Nam Phương Long vẫn còn tỉnh táo nhưng hắn đang cảm thấy sống không bằng chết. Không biết bọn Vũ Tôn sẽ đối xử với hắn thế nào đây?
Vũ Tôn trông thấy khuôn mặt Cún máu nóng liền sôi lên. Tiểu cô nương này cũng thật là, cái tính háo thắng làm hại bản thân. Nhưng trong lòng hắn cũng thấy ấm áp hơn nhiều. Cún làm vậy cũng đâu phải vì lợi ích riêng cho nàng. Điều đó có nghĩa là nàng thực sự xem mình là một thành viên trong nhóm, hơn nữa còn rất lo lắng cho mọi người nữa.
“Cún, uống viên đan dược này vào rồi toàn bộ bọn chúng giao cho ngươi xử lí.” Vũ Tôn gật đầu mỉm cười với nàng nói. Đoạn hắn thò tay vào trong áo lôi ra một viên đan dược màu nâu đưa cho Cún.
Những lúc rỗi rãi, Xích Huyết Hoàng cũng chỉ bảo đôi chút về đan dược, luyện đan sư cho Vũ Tôn nên hắn cũng phân biệt được đâu là đan dược gì, dược tính ra sao. Xích Huyết Hoàng nói chuyện đó hết sức quan trọng, nhiều khi chính là lá bài cứu mạng hắn cho nên Vũ Tôn hết sức chú ý.
Cún cố gắng mở miệng nuốt viên đan dược Vũ Tôn đưa. Dược lực nhanh chóng hòa tan rồi ngấm dần vào trong thân thể nàng. Nàng cảm thấy khắp người nóng bừng, sau đó tinh thần ngày càng sảng khoái hơn. Chẳng mấy chốc, các vết sưng trên mặt nàng đã giảm bớt đáng kể. Tuy chưa thể hoàn toàn khôi phục nhưng ít ra nàng đã có thể đứng dậy đi lại được.
Nàng tập tễnh đứng lên, không quên cầm theo cây roi Vô Ảnh của mình, khuôn mặt đỏ bừng tức giận tiến tới kẻ đã liên tiếp đánh lên mặt nàng. Tên xấu số ấy vẫn bất tỉnh, khắp người đầy vết thương.
“Chát …” từng tiếng roi vang lên. Máu của tên cựu sinh lại túa ra. Hắn đau đớn tỉnh lại từ cơn mê.
“Không phải ngươi đánh ta rất thích sao. Đứng dậy đánh tiếp đi.” Cún lớn tiếng hét. Vừa nói nàng vừa vung roi lia lịa vào người tên cựu sinh.
Liên tục hơn hai mươi roi nàng mới ngừng lại