“Phù, hù chết ta. Cứ tưởng lần này không xong rồi.” Cún vỗ vỗ ngực, tay phải quệt mồ hôi lẫn máu than thở.
Tiếng thở hồng hộc vang lên khắp nơi. Toàn bộ đội ngũ, từ Đạo sư đến học viên không ai không có vết thương. Cũng may vết thương không quá nặng, chỉ là ngoài da chứ không đụng chạm đến căn cốt.
Nhìn mặt nhau kèm nhèm vì máu lẫn bụi đất mọi người phát ra tiếng cười vui vẻ. Nhiều kẻ đã nghĩ đến kết cục thê thảm nhất trước đó nhưng giờ phút này lại bình an ngồi đây thì có ai không vui cho được.
“Mọi người tranh thủ phục dụng đan dược khôi phục chút ít thể lực rồi mau chóng ra khỏi đây. Dù không biết có chuyện gì khiến Hắc ma lang đột nhiên tập sát chúng ta nhưng tin chắc toàn bộ Ma thú sâm lâm không nơi nào yên bình. Cả ba đội ngũ kia hi vọng không có việc gì.” A Đạt vội vã phân phó, sau đó phát cho từng tên tân sinh một viên đan dược bù đắp thể lực.
Nghe A Đạt nói vậy bọn chúng vội vàng im tiếng. Đúng vậy, ai biết được còn nguy hiểm gì nữa không. Ngoại vi mà đã xuất hiện lang vương năm mươi cấp vậy thì một đám yêu thú bốn mươi cấp kéo ra chỉ có để mạng bản thân lại đây mà thôi.
Nhanh chóng nuốt đan dược vào bụng, vội vã hấp thu nhanh nhất có thể sau đó toàn đội đứng dậy theo hướng trở ra chạy như bay. Khoảng cách chỉ hơn năm dặm, nếu cố gắng thì không tới nửa canh giờ là có thể rời khỏi.
Đang di chuyển đột nhiên có tiếng xé gió vang tới làm bọn chúng tóc tai dựng ngược. May mắn thay đấy chính là hai vị Võ Vương đã giải quyết xong hai nơi khác đang cấp tốc phi hành tìm bọn chúng. Lúc này gánh nặng trong lòng mới được gỡ bỏ.
Khi toàn bộ đội ngũ của A Đạt bước chân ra khỏi Ma Thú Sâm Lâm thì đã có ba đội ngũ khác chờ sẵn. Nhìn qua mấy vị Đạo sư kia không có vết thương quá trầm trọng A Đạt cũng vui vẻ mỉm cười. Bốn người tiến tới trao cho nhau những cái ôm hạnh phúc. Dù sao cũng là Đạo sư của Hồn hoàn phân viện suốt hàng chục năm rồi, không khác gì huynh muội trong gia đình.
“Mọi người nhanh chóng rời khỏi đây.” Hai vị Võ vương nhắc nhở.
A Phong gật đầu, lấy ra phi hành pháp bảo lâu thuyền chở bọn chúng tới đây. Hắn cùng hai vị Võ vương lấy ra mấy viên tinh thạch đặt vào một vài vị trí trên phi thuyền. Chiếc thuyền lớn dần lên, mọi người như trước nối đuôi nhau tiến vào. Chẳng qua đoạn hậu là các Đạo sư.
Trong giây lát, lâu thuyền bắt đầu rung chuyển cách xa mặt đất dần rồi lấy một tốc độ chóng mặt hướng về Nam Thiên Học Viện lao vút đi.
Trên thuyền đám tân sinh túm tụm lại một chỗ chứ không phân nhóm nọ, nhóm kia nữa bàn luận đủ thứ chuyện. Từ lí do yêu thú đồng loạt xuất hiện, các Đạo sư uy võ bảo vệ chúng ra sao … đến khoe những viên Hồn hoàn mới có được. Không ai bảo ai, mọi người nhìn các vị Đạo sư ánh mắt tràn đầy kính trọng. Họ là người sẵn sàng đứng ra bảo vệ chúng mà không màng mạng sống của mình. Thử hỏi mấy phân viện kia liệu có làm được như vậy?
Có lẽ lựa chọn chính xác nhất cuộc đời của chúng chính là gia nhập Hồn hoàn phân viện. Cho dù bị gia tộc, người thân tức giận thì thế nào? Có được các Đạo sư tốt, đồng đội vui vẻ, sẵn sàng chia gian khổ với nhau thì cần gì hơn nữa? Hãy đợi đấy, đợi lúc ta mạnh mẽ mọi người sẽ thấy lựa chọn của ta chính xác tới mức nào. Trong đầu bọn chúng thầm nghĩ.
Trong Hồn hoàn phân viện, rõ ràng có không ít tên mang theo hi vọng của gia tộc tiến vào một trong hai phân viện kia. Rõ ràng trước kia bọn chúng chưa bao giờ nghe nói tới Hồn hoàn phân viện. Nhưng khi Hồn Thiên Đế thi triển uy lực kh ủng bố thì chúng như bị mê hoặc, không ngần ngại gia nhập một phân viện mà không biết chút gì. Đã có không ít tên sau đó lo lắng, hối hận khi trở về gia tộc đối mặt thế nào với các thành viên khác? Nhưng điều đó bây giờ đã trở thành dĩ vãng. Được học trong một phân viện như thế này, có các đạo sư tận tình như thế này thì không có gì nuối tiếc nữa.
Về phía các Đạo sư thì chỉ chăm chú quan tâm đ ến việc tại sao lại có Yêu thú cấp cao xuất hiện tại ven sâm lâm. Thà như chỉ có một nhóm bị thì còn giải thích là do nó ngẫu nhiên đi qua, đằng này bốn nhóm đều bị tập kích. Rút cục cả bốn người có chung quan điểm: Bên trong Ma Thú Sâm Lâm có chuyện xảy ra.
Nhưng không ai nghĩ tới tên đầu sỏ gây ra chuyện đó đang nằm trong lồ ng ngực Cún tận hưởng cảm giác êm ái. Chính là con tiểu hầu – tức Thú đế. Khi hắn bạo phát khí tức để nhanh chóng ôm Vũ Tôn từ trung tâm sâm lâm đi ra đã làm khiếp đảm yêu thú thấp hơn. Bọn chúng bị dọa sợ phải bỏ địa bàn của mình, ra ngoài thì đương nhiên phải chiếm địa bàn của yêu thú thấp hơn nữa. Vì thế dẫn đến tình trạng hỗn loạn xảy ra.
A Đạt cũng tranh thủ khoe thành tích của tổ đội. Dĩ nhiên trong đội ngũ của hắn Vũ Tôn cùng Bảo Nhi thăng tiến thần tốc, đã tới trên hai mươi cấp khiến ba vị Đạo sư kia ganh tị liên hồi. Hơn nữa hắc Hồn hoàn của Vũ Tôn cũng được đem ra thảo luận. Đọc đi đọc lại bao nhiêu điển tịch, tâm pháp cua Hồn hoàn giới cũng không có ai nhắc tới Hồn hoàn màu đen. Nhưng mà rõ ràng khí tức nó tỏa ra