Editor: Yue***
Tinh thần lực cấp E, có thể ở trên Tinh Võng tám giờ.
Thời gian lên mạng đột nhiên tăng gấp mấy lần, khiến Kỷ Nhiễm như giác ngộ ra.
Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao người ở Tinh Tế lại coi trọng tinh thần lực đến vậy, chỉ cần có điều kiện thì họ sẽ nỗ lực để nâng cao tinh thần lực, tinh thần lực có thể tác dụng trong nhiều lĩnh vực, cuộc sống hàng ngày không thể thiếu đi nó.
Ít ra bạn có thể vẫy vùng thoải mái trên Tinh Võng mà không bị hạn chế về thời gian.
"Chủ nhân, hôm nay ta khuyên ngài không nên ở lại Tinh Võng quá lâu. Bây giờ là tám giờ tối, mười giờ ngài nên đi ngủ." Quản gia người máy nhắc nhở chủ nhân đang rất phấn khích vì được ở trên Tinh Võng tận 8 giờ.
Kỷ Nhiễm sắc mặt hơi cứng đờ, "Thỉnh thoảng đi ngủ muộn cũng không sao mà."
Tiểu A lập tức không nói lời nào, chỉ dùng đôi mắt đột nhiên trở nên u buồn mà nhìn cô.
Kỷ Nhiễm nơi nào chịu được, nhanh chóng chào Solan rồi nằm xuống khoang thuyền Tinh Võng, nhưng dù cô ở trên Tinh Võng như thế nào, cô vẫn luôn nghĩ đến ánh mắt u buồn của Tiểu A.
Mười hai giờ khuya, Kỷ Nhiễm xám xịt rời khỏi Tinh Võng.
"Tuy rằng trễ hai tiếng, nhưng ta vẫn rất vui mừng vì chủ nhân có thể về nghỉ ngơi sớm." Tiểu A bưng hai ly sữa trái cây đưa cho bọn họ uống trước khi ngủ, "Nghe nói nhân loại thuần chủng nhất định phải ngủ đủ 8 tiếng mỗi ngày, các chức năng khác nhau của cơ thể mới có thể bảo trì ở trạng thái tốt nhất."
Là một quản gia người máy, ý nghĩa tồn tại của Tiểu A là chăm sóc tốt cho chủ nhân và ngôi nhà.
Có rất nhiều tư liệu về cách chăm sóc chủ nhân trong dữ liệu hệ thống của nó, nó chăm sóc chủ nhân theo đúng nhu cầu của nhân loại thuần chủng. Ngược lại, Solan - vị tiểu chủ nhân này, không có yêu cầu gì cao, bởi vì ngay cả khi không có sự chăm sóc của quản gia người máy, chủng tộc cao đẳng vẫn có thể sống tốt.
Kỷ Nhiễm có thể nói gì? Chỉ có thể cười khan một tiếng, vội vàng đi ngủ sau khi uống xong ly sữa trái cây.
Tiểu A bưng cái ly rỗng, nhìn tiểu chủ nhân chưa có ý muốn trở về phòng ngủ.
"Tiểu chủ nhân, khi nào thì nghỉ ngơi?" Nó dịu dàng hỏi, "Tuy rằng đẳng cấp gene của ngài rất cao, ba ngày không ngủ cũng không sao, nhưng xét thấy ngài bây giờ chỉ là thú con, cần phải ngủ đủ giấc mới có thể trưởng thành."
Solan nói ra: "Đợi một chút, đêm nay hẳn là có khách không mời mà đến, ta chờ bọn họ tới rồi ngủ tiếp."
Tiểu A chỉ có thể thở dài, có chút ưu buồn nói: "Chuyện này thật không tốt, trẻ nhỏ nên nghỉ ngơi đúng giờ! Chủ nhân cứ yên tâm, khi nào bọn họ vào, ta sẽ trói cả bọn xuống tầng hầm tra tấn."
Solan nhướng mày, đây là bởi vì hắn không chịu ngủ, cho nên Tiểu A giận chó đánh mèo đến bọn lính đánh thuê kia?
Ba giờ sáng, nhà lão Burt lại tiếp đón hai vị khách không mời mà lén lút đến.
Vị khách không mời này cũng giống như tên lính đánh thuê tối hôm qua, còn chưa thấy rõ người ra tay là ai, đã mềm nhũn ngã xuống, bị quản gia người máy lôi xuống tầng hầm.
Solan nhặt thiết bị gây nhiễu rơi trên mặt đất một lần nữa, cười nhạo, "Còn tưởng rằng cao siêu lắm, hóa ra chỉ được thế này."
La Liệt - Với tư cách là con trai được yêu thương nhất của đoàn trưởng binh đoàn tự do Liệt Diễm, vậy mà chỉ sai sử ba tên lính đánh thuê quèn đến, đây cũng quá keo kiệt đi, dăm ba con mèo nhỏ có thể làm được việc gì lớn?
***
Nếu Roger nghe thấy điều này, chắc chắn sẽ tức chết.
Có thể phái ba tên lính đánh thuê trong hai đêm liên tiếp đến đây, đã biểu hiện hắn ta coi trọng việc này.
Theo quan điểm của Roger, một nhân loại thuần chủng, một đứa bé -- ngay cả khi đứa trẻ đó là thú con của chủng tộc cao đẳng thì thế nào, chỉ cần vẫn là thú con, vậy không đáng lo ngại, cho nên phái ba tên lính đánh thuê là có thể giải quyết được.
Nào biết lính đánh thuê được phái đến trong đêm đầu tiên đã một đi không trở lại, hai người được phái đến đêm thứ hai cũng biến mất.
Khi Roger nghe được tin đó vào ngày hôm sau, khuôn mặt của hắn ta ngay lập tức trở nên cực kỳ khó coi.
Hắn ta đẩy mỹ nhân đang say ngủ trong ngực ra, tức giận đi vòng vòng trong phòng, sau đó gọi thuộc hạ đang canh cửa ra lệnh: "Đi tìm Owen, để hắn đem mười tên lính đánh thuê tới đây cho ta, bản thiếu gia không tin không thể đối phó được đứa con gái cùng đứa trẻ đó."
Thuộc hạ nghe vậy, lập tức có chút khó xử.
"Tam thiếu, phó đoàn trưởng Owen ngày hôm qua đưa một vị khách quý đến rừng dị thực, bây giờ còn chưa trở lại, cũng không có cách nào liên lạc với hắn."
Mọi người đều biết, một số loài dị thực trong rừng dị thực sẽ phát ra mùi gây nhiễu thông tin, hoặc ảnh hưởng đến đường truyền thông tin, không cách nào liên hệ bình thường được.
"Khách quý? Khách quý nào?" Roger nghi ngờ hỏi, nghĩ đến điều gì, trong lòng đột nhiên có chút không tốt. "Có khách quý tới, ta sao lại không biết?"
Mặc dù đẳng cấp gene của hắn ta đã bị giảm xuống cấp C, tương lai không có hy vọng nắm quyền binh đoàn tự do Liệt Diễm, nhưng hiện tại cha hắn ta vẫn là đoàn trưởng, là con trai được đoàn trưởng yêu thương nhất, đương nhiên có một số quyền lợi nhất định. Nhưng hắn ta còn không biết khách quý xuất hiện, chứng tỏ những người này rõ ràng không để hắn ta vào mắt.
Thuộc hạ sao lại không biết tính khí của hắn ta, nhanh chóng nói: "Tam thiếu, không phải ta không nói cho ngài biết, mà là lúc đó ngài đang bận. Mà đoàn trưởng lại hạ tử lệnh, để chúng ta không thể quấy rầy vị khách quý kia."
Biểu cảm của Roger mới tốt một chút, hỏi: "Vị khách quý kia dài ngắn thế nào."
Thuộc hạ lắc đầu, liếc hắn ta một cái, khéo léo nói: "Thư ký bên cạnh phó đoàn trưởng Owen biết, có thể hỏi hắn."
Thư ký xác thực biết, nếu có người ngoài tới hỏi chắc chắn không thể nói, vì là Tam thiếu đến hỏi, nên trực tiếp gửi cho hắn ta hình ảnh của vị khách quý, chỉ cần nhìn thấy sẽ hiểu rõ.
Khi Roger nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp vô song trong ảnh, thoạt nhìn có chút si mê, trong mắt lộ ra vẻ dâm tà.
Cho đến khi thấy rõ xúc tu trên trán của đối phương, sắc mặt hắn ta mới hơi thay đổi, lập tức tỉnh táo lại, vội tắt hình ảnh, vẻ mặt ghét bỏ nói: "Hóa ra là cao đẳng Trùng vương! Thật buồn nôn, về sau đừng đặt loại đàn ông này trước mặt ta, ta không hứng thú với Trùng tộc."
Thuộc hạ thế mới biết, vị khách quý thì ra là Trùng vương của Tinh hệ thứ mười, cũng không có gì ngạc nhiên về phản ứng của Tam thiếu.
Trùng vương quả thực rất đẹp nhưng dù đẹp đến mấy cũng không thể thay đổi chủng tộc của bọn họ, rất nhiều chủng tộc ở Tinh Tế không thể chịu được một số bản năng di truyền cùng tam quan của Trùng tộc, xin thứ cho kẻ bất tài.
Roger gạt vương tử Trùng tinh sang một bên, tiếp tục tự hỏi tại sao những người được cử đến đó lại biến mất.
Thuộc hạ thầm nghĩ, khẳng định là đối phương cao tay hơn, có thể giết hoặc giam người. Nhưng trước mặt Tam thiếu, hắn lại không dám nói những lời như vậy, đây không phải là hủy diệt uy phong của Tam thiếu sao, nói cho bị mắng à?
Bọn hắn đây đều do đoàn trưởng phái tới chăm sóc Tam thiếu, bọn hắn có nhiệm vụ coi chừng hắn ta, chỉ cần không cho hắn ta tự tìm đường chết, đem cái mạng nhỏ của mình chơi xong là được, nhứng thứ khác sẽ thuận theo hắn ta chơi đùa, miễn là binh đoàn tự do Liệt Diễm có thể che chở, tất cả là vì hắn ta.
Cuối cùng, Roger vẫn quyết định tiếp tục cử lính đánh thuê tới.
Nhân loại thuần chủng để hắn ta chơi, nhưng thú con gọi là Solan kia trông thực sự rất ngon, lại là một chủng tộc cao đẳng, khiến lòng hắn ta ngứa ngáy.
Kể từ khi đẳng cấp gene giảm xuống cấp độ C, Roger đã cam chịu, đồng thời ghét những chủng tộc cao đẳng có đẳng cấp gene cao hơn hắn ta, chủng tộc cao đẳng cường đại hắn ta không dám chọc, nhưng một con thú con của chủng tộc cao đẳng lưu lạc đến thị trấn Gal thì không chơi nổi sao? Hắn ta thích nhất là làm nhục những chủng tộc cao đẳng kia, thú con càng tốt hơn nữa.
Một tên lính đánh thuê gầy đi tới, nói: "Tam thiếu, không bằng đêm nay để ta đi xem một chút."
Roger nhìn về phía người lên tiếng, ánh mắt lóe lên.
Người đàn ông này có mật danh là Sói Hoang, là
tâm phúc của La Liệt.
Không rõ đẳng cấp gene của y, nhưng sức chiến đấu cực cao, nghe nói là một lính đánh thuê cấp cao giàu kinh nghiệm, không có nhiệm vụ nào mà y không thể hoàn thành. Khi Roger đến thị trấn Gal, La Liệt không yên lòng, liền phái Sói Hoang đi theo hắn ta, một là để bảo vệ con trai mình, hai là để ý đến động tĩnh ở thị trấn Gal.
"Vậy thì làm phiền Sói Hoang tiên sinh." Roger khách khí nói.
Hắn ta tuy rằng kiêu ngạo, nhưng cũng hiểu được ai có thể và không thể khiêu khích. Hắn ta không thích phó đoàn trưởng Owen - người đóng tại Thị trấn Gal, cảm thấy đó chính là cái bao cỏ, nhưng Sói Hoang lại khác. Thành tích của y là thật, người lợi hại đương nhiên được tôn trọng.
Khi trời nhá nhem tối, Sói Hoang đến Phố Tường Vi.
Y không giống như những tên lính đánh thuê khác chọn đến đó trong đêm khuya, đối với y mà nói, lúc nào đều như nhau.
Đến nơi, Sói Hoang ngẩng đầu nhìn lên bức tường kim loại cao ba mét rất phổ biến ở thị trấn Gal. Y nhớ lại tin tức về chủ nhân của ngôi nhà này, người chủ cũ là lão Burt, nghe nói là một người khá lợi hại, đáng tiếc mắc phải một căn bệnh di truyền khủng khiếp, không có cách chữa trị, đã chết cách đây vài tháng rồi. Bây giờ ở chỗ này chỉ có thiếu nữ nhân loại thuần chủng cùng một đứa trẻ.
Sói Hoang nhảy lên tường, nhảy vọt vài cái, người đã lặng lẽ đứng trên nóc gác xép, bước vào tầng ba dọc theo ban công.
Trên tầng ba là một phòng làm việc rất lớn.
Khi nhìn thấy một số bộ phận được bày biện trên bàn kim loại, ánh mắt của Sói Hoang chợt lóe lên, vậy mà không tự chủ được đi qua, cầm một bản vẽ thiết kế trên bàn lên.
"Tùy tiện động vào đồ đã có chủ là phạm pháp, chẳng lẽ không ai dạy cho ngươi sao?"
Một giọng nói ngây thơ nhưng băng lãnh vang lên, giọng nói ẩn chứa một tia nguy hiểm khiến Sói Hoang lập tức cảnh giác, quay đầu lại nhìn.
Trong phòng không có đèn, ánh sáng mờ ảo, nhưng đối với các chủng tộc cao đẳng mà nói, cũng không ảnh hưởng gì, lại càng không cần phải nói đến những lính đánh thuê cấp cao từng trải qua nhiều trận chiến như Sói Hoang.
Theo bản năng, Sói Hoang cảm giác được nguy hiểm.
Chỉ thấy đứa trẻ đang đứng ở cửa chậm rãi đi vào. Mỗi một bước đi, Sói Hoang đều có thể cảm thấy một loại nguy hiểm nghẹt thở, mồ hôi lạnh lập tức phủ đầy lưng.
Sói Hoang phản ứng nhanh, phóng ra ngoài.
Hưu một tiếng, một lỗ đen bị ăn mòn vào sàn kim loại dưới chân y, khiến chuyển động của y dừng lại.
"Đừng cử động, nếu không lần sau có thể sẽ mở ra một lỗ hổng trên cơ thể và ăn mòn thân thể của ngươi đấy." Giọng nói lanh lảnh của đứa trẻ vang lên, trong bóng tối, giống như ma quỷ, hung ác lạnh lùng.
"Ngươi là ai?" Sói Hoang trầm giọng hỏi.
"Ngươi trước khi tới không phải đã tra rõ sao?"
Sói Hoang thầm nghĩ, những gì tra được chỉ là tư liệu mặt ngoài, có thật hay không thì vẫn còn bỏ ngỏ. Nhưng chắc chắn rằng quỷ nhỏ này nguy hiểm hơn tưởng tượng, loại áp bách này, thậm chí không phải là thứ mà một đứa trẻ nên có.
Không hiểu vì sao, Sói Hoang chợt nghĩ đến một người.
Một lần trên chiến trường của Tinh hệ thứ mười, y xa xa nhìn thấy người kia một quyền đánh nổ Trùng vương phản loạn, luồng khí đáng sợ áp bách tứ phương, khiến tất cả các chủng tộc cao đẳng có mặt đều không thở nổi.
Có hơi thở của người kia trong đứa trẻ này.
Trong lòng y chợt động, "Ngươi cùng... Tàn sát giả có quan hệ gì?"
Solan từ từ quay về phía y, thản nhiên ngồi trên chiếc ghế kim loại, nghịch súng năng lượng trên tay, cười như không cười nhìn y.
Nhìn đôi mắt tà ác đã chuyển sang màu đỏ sẫm trong bóng tối, Sói Hoang không rét mà run.
***
Kỷ Nhiễm từ trong khoang thuyền Tinh Võng đi ra, lau mồ hôi trên người, hỏi quản gia người máy đứng bên cạnh: "Tiểu A, Solan đâu?"
Tiểu A đưa nước uống đã chuẩn bị cho cô rồi nói: "Tiểu chủ nhân đang ở phòng làm việc trên lầu ba."
"Hắn lại thiết kế vũ khí?" Kỷ Nhiễm không chút nghĩ ngợi hỏi.
Tiểu A nói: "Có thể đi, ta cũng không biết." Khi Solan làm việc, với tư cách là một quản gia người máy, nó thường sẽ không làm phiền hắn.
Kỷ Nhiễm nhìn thời gian, đã gần mười giờ, là lúc phải nghỉ ngơi.
Uống nước xong, cô đứng dậy đi đến phòng phòng làm việc trên ba tầng. Khi mở cửa ra, phát hiện trong phòng làm việc tối om, chỉ có một tia sáng hắt ra từ cửa rọi vào dưới chân cô.
"Solan?" Cô gọi một tiếng.
"Tỷ tỷ, ta ở chỗ này."
Giọng Solan vang lên trong bóng tối, Kỷ Nhiễm đưa tay chạm vào đèn cảm ứng cạnh tường, đèn vừa sáng, cô khẽ nheo mắt, sau khi thích nghi với ánh sáng thì thấy tiểu shota đang ngồi trên lan can ban công.
Tư thế này rất nguy hiểm, nếu không cẩn thận sẽ rơi xuống.
"Sao nhóc không bật đèn?" Cô nghi ngờ hỏi.
Solan quay đầu cười với cô: "Ta muốn xem cảnh đêm."
Kỷ Nhiễm không suy nghĩ nhiều, cô bước ra ban công định kéo tiểu shota đang ngồi trên lan can xuống, nào biết được thân thể của hắn đã nghiêng về phía trước cả người nhào vào vòng tay cô, hai tay thuận thế ôm eo cô.
Trái tim Kỷ Nhiễm bỗng trở nên mềm mại vô cùng.
Trong mắt cô, Solan là một đứa trẻ ngoan và độc lập, rất có năng lực, nhưng hơi thu mình, thậm chí còn không dám đụng chạm cô, chính cô là người chủ động nắm tay hắn. Ngoại trừ lần đó làm nũng yêu cầu cô đưa đến rừng dị thực ra, đây là lần đầu tiên hắn chủ động tiến tới.
Kỷ Nhiễm ôm đứa nhỏ vào lòng, xoa xoa đầu, cảm nhận được sự mềm mượt của mái tóc vàng bạch kim, cười nói: "Làm sao rồi?"
Solan không nói một lời, như có như không vòng tay ôm eo cô.
Một lúc sau, giọng hơi man mác buồn của hắn truyền đến, "Tỷ tỷ, nếu ta giấu ngươi điều gì đó.. ngươi có giận không?"
"Tùy tình huống thôi." Kỷ Nhiễm nói, trong lòng lại suy nghĩ ý của hắn, với hoàn cảnh của Solan, thứ hắn có thể giấu cô không gì khác ngoài lai lịch của hắn.
Thật ra, Kỷ Nhiễm không quan tâm đến chuyện này, chỉ cần nhớ tới hoàn cảnh bi thảm của hắn ở rừng dị thực, liền biết trước kia hắn trải qua có lẽ không tốt lắm, hắn không muốn nói cũng là chuyện bình thường, cần gì phải để ý?
"Vậy tỷ tỷ có chán ghét ta không?"
Thấy hắn cắn mãi chuyện này không tha, Kỷ Nhiễm ngược lại muốn cười một tiếng, cho là hắn thiếu cảm giác an toàn, thế là dỗ dành nói: "Không ghét!"
"Thật không?" Solan ngước nhìn cô, đôi mắt sáng rực rỡ.
"Solan dễ thương và ưa nhìn như vậy, làm sao ta có thể ghét được." Kỷ Nhiễm khẳng định, tuy không phải là nhan cẩu, nhưng những thứ đẹp đẽ luôn được lòng người nhìn.
Cô thích Solan như thích một thiên thần nhỏ.
Solan lập tức trở nên vui vẻ, khuỷu tay khẽ gập lại, như thể đang muốn đem người trước mặt ôm vào lòng.
"Được rồi, trẻ nhỏ phải đi ngủ đúng giờ." Kỷ Nhiễm không quên mục đích đi lên đây của mình, "Chúng ta đi ngủ thôi, có cái gì thì ngày mai lại làm."
Solan ngoan ngoãn đáp lời, kéo cô rời đi.
*