"Hoàng Viên Hạo ngươi dám...có bản lĩnh thì nhắm vào ta đây".
Hành động của gã họ Hoàng lập tức đã thu hút sự chú ý của Trần Phàm, khuôn mặt hắn không khỏi trầm xuống, tên tiểu nhân bỉ ổi này lại muốn dùng người của hắn để uy hiếp hắn sao?
"Ha ha...tên mập chết bằm, ngươi cuối cùng cũng phải rơi vào tay ta".
Hoàng Viên Hạo không thèm để ý đến Trần Phàm, một trảo vồ tới chỗ của của Đỗ Mậu, nhe răng cười đắc ý, đến giờ phút này tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng không thể không nói thực lực của Trần Phàm đã hoàn toàn vượt xa hắn, cho dù có dùng đến cả linh sủng của mình trợ chiến đi nữa cũng không làm nên chuyện gì, cho nên hiện tại biện pháp duy nhất của Hoàng Viên Hạo chính là bắt lấy tên mập kia ra làm bia đỡ đạn phản công, uy hiếp Trần Phàm, gia hỏa này ném chuột phải sợ vỡ bình, phần thắng chắc chắn lại nằm trong tay của hắn.
"Phi! Mẹ kiếp, nói cho ngươi biết, tên khốn ngươi trái một câu phải lại một câu mập, lão tử đây đã thấy không ưa rồi, đã thế còn thêm hai chữ chết bằm vào nữa, Đỗ Mậu ta ghét nhất người khác nói mình mập, lão tử là béo, ta đây thích béo, ngươi hiểu chưa?".
Đỗ Mậu thích béo chứ không hề thích mập!
Hắn tức tối phun ra một ngụm nước bọt rồi nói, trái ngược với trong suy đoán của mọi người, Đỗ Mậu lại dường như không hề có ý e sợ gã họ Hoàng kia chút nào, hắn vừa nói tay vừa đồng thời từ bên trong lấy ra một tấm phù lục, cầm nó trên tay rồi bóp nát...
Mà lúc này trảo ấn của Hoàng Viên Hạo cũng đã ập lên trên người của hắn, Đỗ Mậu tu vi chỉ có hư khí đỉnh phong, tại nơi đây chính là một con kiến vô cùng yếu đuối, ai cũng có thể tùy ý dẫm đạp.
Nhưng mà, ngay khi Đỗ Mậu kích hoạt tấm phù lục trên tay hắn, một màn không thể tưởng tượng nổi đã xảy ra.
Chỉ thấy một đạo quang mang lóe lên rồi nhanh chóng hình thành một cái lá chắn hình cầu, bao phủ lấy một phạm vi nhỏ xung quanh Đỗ Mậu, màn sáng màu vàng do những khối ô hình lục giác ghép lại với nhau, tựa như bề mặt của một cái mai rùa, thoạt trông cực kỳ chắc chắn.
Mà đúng là cực kỳ chắc chắn thật, trảo ấn của Hoàng Viên Hạo vừa đánh lên màn sáng một cái, tựa như là hài tử đập tay vào đá tảng, bị lực phản của quang thuẫn chấn cho bắn ngược ra sau, cặp mắt trợn lên đầy vẻ không sao tin nổi.
"Hộ Quang Phù, tên mập ngươi làm sao lại có được thứ này?".
Sở dĩ khiến cho gã họ Hoàng sững sờ đến như vậy đơn giản là vì thứ mà Đỗ Mậu sử dụng vừa rồi là một tấm phù lục rất trân quý, Hộ Quang Phù, đến bản thân gã là một đệ tử nội môn cũng chưa có lấy một tấm, nghe nói trừ phi là cảnh giới cấp bậc cường giả ra tay, nếu không từ kết đan cảnh trở xuống không ai có thể phá nổi lớp phòng ngự của nó.
Ba ngàn đại đạo, phù văn là một trong số đó, thường là những tấm phù lục bên trên có chứa văn tự, người chuyên chế luyện chúng được gọi là những phù văn sư, đem lực lượng ẩn chứa bên trong một tấm phù bé nhỏ thông qua những văn tự phi thường thần bí, những hoa văn ký tự này một khi biết cách liên kết và phối hợp với nhau có thể tạo nên những điều không sao tưởng nổi. Phù văn có đủ các loại hình vô cùng đa dạng và phong phú, từ đơn giản đến phức tạp, từ tầm thường đến khủng bố, có cái chỉ có thể tạo ra đốm lửa bóng nước, nhưng cũng có loại lại có uy năng hủy thiên diệt địa, thay đổi luân hồi...Chúng thường được các tu sĩ sử dụng như một thứ bùa hộ thân hay biến thành những thủ đoạn khó lường trong chiến đấu, vừa là hỗ trợ chủ bị lại còn có thể đề thăng lên lực chiến, tỷ như tấm phù lục của Đỗ Mậu là một loại phù văn chuyên về phòng ngự.
"Thế nào, sợ rồi phải không, nói cho ngươi biết thách cả dòng họ nhà ngươi giờ phút này cũng chẳng làm gì được ta, cái thứ tiểu nhân bỉ ổi, vô liêm sỉ, chỉ biết ỷ mạnh hiếp yếu, Đỗ béo ta còn lâu mới sợ cái thứ tiểu nhân như ngươi, ta khinh..."
Đỗ Mậu giờ phút này dáng vẻ hết sức oai phong, hai tay chống nạnh, khuôn mặt hếch lên, ánh mắt rơi vào trên người Hoàng Viên Hạo đầy thách thức, rồi lại không ngừng chỉ tay vào đối phương mà chửi rủa, hiển nhiên rất là bực mình, bởi vì tự dưng không đâu phải lãng phí mất một tấm phù lục quý giá của hắn vì tên tiểu nhân đáng ghét này.
"Lão đại yên tâm, cứ thoải mái mà chiến, gã họ Hoàng này không làm gì được đệ đâu".
"Được đấy Đỗ béo!".
Trần Phàm gật đầu mỉm cười, xem ra Đỗ béo này nội tình không phải tầm thường a, thực lực tuy không được tốt lắm nhưng tài phú nhất định không hề đơn giản.
"Khốn kiếp!".
Hoàng Viên Hạo nghiến răng nghiến lợi, kế hoạch vốn tưởng hết sức êm đẹp lại bị đổ bể trong nháy mắt, cái này cũng tại hắn quá khinh thường mục tiêu của mình, vốn nghĩ rằng với thực lực hiện tại, muốn bắt lấy một tên hư khí cảnh đỉnh phong còn dễ hơn trở bàn tay, cho nên xuất thủ không phải toàn lực, nào ngờ tên mập đó còn có thủ đoạn như vậy, tiện tay một cái xuất ra một tấm Hộ Quang Phù, khiến cho hắn giờ phút này không khỏi vừa giận dữ lại thêm phần ghen tị.
Nhưng mà Hoàng Viên Hạo cũng không có giận dữ và ghen tị được bao lâu, bởi vì hắn và người của mình sẽ chuẩn bị phải đối mặt với thảm họa!
Chỉ thấy
Trần Phàm khuôn mặt lạnh lùng không chút cảm xúc, song quyền nắm chặt, thân hình của hắn như lưu quang thiểm điện bất chợt vọt lên.
"Đứng lại, ngươi có biết chúng ta là..."
Tô Văn cố gắng hét lên, hắn cùng với Thành Cương, Lương Trọng, Triệu Đỉnh Quân nhìn Trần Phàm kia đang tiến tới mà có cảm giác như thần chết đang tới gần. Tô Văn giờ phút này đã có chút cảm thấy hối hận rồi, tự dưng lại đi dây vào cái tên quái vật này làm chi, hiện tại chỉ có thể dùng thân phận của mình đem ra uy hiếp, con người một khi đối mặt với tồn vong sinh tử thường bám víu vào bất cứ thứ gì có thể bám được, chỉ tiếc hắn còn chưa kịp nói hết câu thì trước mặt đã như bị tối sầm lại.
Trần Phàm thân ảnh như ánh chớp vọt tới phía bốn gã thanh niên đấm ra quyền, vẻn vẹn chỉ một quyền, toàn bộ không khí xung quanh bọn chúng lập tức bị đấm nổ, lực xung kích cực lớn như một vòng tròn tỏa ra, chấn cho bốn gã thanh niên thân thể bay lên loạn xạ, tựa như lá khô gặp gió, áo quần thi nhau bạo tạc, mỗi tên lại bay đi một hướng, khóe miệng máu tươi phun trào.
Nhưng Trần Phàm thế công còn chưa hề dừng lại, thân hình của hắn lại rung lên một cái, như chớp như quang, phóng tới một tên rồi lại một tên vung chân đạp xuống.
A...a...a...
Từng tiếng kêu thảm thiết đau đớn vang lên, Trần Phàm cứ mỗi lần xuất ra một cước là lại có một gã thanh niên kêu thảm, hắn cứ thế quỷ mị như ma, phiêu dật như quỷ, giơ chân một cước đá vỡ đan điền của từng tên trong chúng, vốn dĩ định trước khi làm vậy sẽ hút hết toàn bộ chân khí của đám này cho đỡ lãng phí, dù sao thịt muỗi nhỏ cũng vẫn là thịt a, nhưng hắn lại không thèm làm thế, hiển nhiên trong đầu đã có tính toán của mình.
Lần trước dùng Vũ Trụ Dung Lô lên người gã Tào Thịnh kia, Trần Phàm nhận thấy rằng chiêu này không nên sử dụng bừa bãi khi đang ở chỗ đông người, nhất là ở trong một thánh địa tông môn như Vạn Linh Tông, dù hắn đã tạo hiện trường giả bằng cách đá bể đan điền của đối thủ, tuy nhiên một người thì không sao, nhưng nếu cứ nhiều lần làm thế tất sẽ không thể tránh khỏi bị nghi ngờ, đến lúc đó sẽ vô cùng phiền phức, hắn hiện tại còn chưa có đủ thực lực để bỏ qua hết thảy.
"Tới lượt ngươi, A Hoàng!".
Trần Phàm lạnh giọng, sau khi xử lý xong bốn gã thanh niên kia, tất cả chỉ vẻn vẹn diễn ra trong vài nhịp hô hấp, bốn gã đàn em của Hoàng Viên Hạo lúc này đã như bốn cái xác không hồn nằm bẹp trên mặt đất, hiện tại đã tới phiên gã đại ca của chúng rồi.
Trần Phàm gọi gã là A Hoàng bởi ở kiếp trước hắn có xem một bộ phim mà nhân vật chính trong đó đã từng đặt tên cho con chó của mình như vậy, không biết Hoàng Viên Hạo kia có hiểu được hay không.
Nhưng khi Trần Phàm chuẩn bị đánh tới, bất chợt linh sủng của Hoàng Viên Hạo đã vọt lên, thân hình khổng lồ ngăn cản phía trước, không biết đã hồi phục từ khi nào, nó gầm lên hung bạo một tiếng, miệng rộng há ra để lộ hai chiếc răng nanh to lớn đầy đáng sợ, một ngoạm cắn tới, nếu như cú cắn này táp vào ngọn núi phía sau thì lập tức sẽ bị nát thành đá vụn, hiển nhiên khi thấy chủ nhân của mình bị tấn công thì Hắc Hổ Kiếm Nha không cần ra lệnh cũng sẽ liều mạng với kẻ địch.
"Cút ngay!".
Trần Phàm quát lên một tiếng, thân hình nhảy lên không trung, vung chân đạp xuống một cước.
Cước Đạp Sơn Hà!
Bước chân như sấm sét từ trên cao giáng xuống, trúng ngay cái đầu của Hắc Hổ Kiếm Nha, linh thú rống lên một hồi đau đớn, cả người lại bị bắn ngược ra ngoài, thân hình đồ sộ đụng nát một trái núi, lần này e là không thể gượng dậy được nữa rồi.
"Linh sủng của ta!".
Hoàng Viên Hạo trong lòng rỉ máu, sắc mặt không ngừng vặn vẹo, nhìn Trần Phàm mà căm hận không thôi, nhưng hắn cũng biết giờ phút này đại thế đã mất, nếu còn không chạy đợi khi gia hỏa kia đến đây, số phận của hắn cũng giống như mấy gã đàn em của mình.
"Đã thua còn không chịu thừa nhận, vậy thì chết di cho ta!".
Trần Phàm vung tay đấm ra một quyền, quyền ấn tựa như lưu tinh, ba đạo quyền khí giao thoa xoay tròn, đối với những kẻ có sát tâm với mình, Trần Phàm chưa bao giờ có khái niệm nương tay, kết cục của chúng chỉ có duy nhất một chữ - chết!