"Tốt! Bây giờ các ngươi mỗi người nuốt vào một viên Diệu Linh Đan đi, ta sẽ giúp các ngươi đẩy nhanh tiến độ hấp thu dược lực, nhân tiện sẽ giúp các ngươi phạt mao tẩy tủy một chút".
"Hả, huynh có công pháp lợi hại thế sao?".
Đỗ Mậu tròn mắt, nhưng hắn đã nhanh chóng nhận ra lời mình vừa mới nói rất chi thừa thãi, lão đại không lợi hại vậy thì còn ai lợi hại.
"Lão đại, cái này sẽ không làm ảnh hưởng gì đến tu vi của huynh chứ?".
Dương Khôi mặc dù có chút tò mò, nhưng lão đại không nói hắn cũng tuyệt đối không đi hỏi, trên đời này ai mà chả có bí mật của mình.
"Không sao, chỉ là tiện tay thôi, các ngươi không cần lo lắng".
Trần Phàm khoát tay nói, tu vi của hắn càng lên cao sẽ càng lĩnh ngộ được những năng lực mới của Vũ Trụ Dung Lô, hiện tại trong đan điền của hắn chân khí đang liên tục không ngừng được tôi luyện, mài dũa, chắt lọc, chân khí đang càng ngày càng trở nên tinh thuần, có thể nói là từng giờ từng phút hắn đều đang âm thầm tu luyện, cơ thể đang từng giờ từng phút được trui rèn. Mà ngoài ra hắn còn có thể sử dụng Vũ Trụ Dung Lô để thanh lọc chân khí, phạt mao tẩy tủy giúp cho người khác, đồng thời khiến cho tốc độ hấp thu luyện hóa đan dược của đối phương tăng lên đáng kể.
"Các ngươi lại đây, chúng ta sáu người tạo thành một vòng tròn, ta sẽ lấy chân khí của bản thân để phạt mao tẩy tủy giúp các ngươi, tin tưởng không bao lâu sau các ngươi đều có thể đột phá".
Mọi người nghe thế cũng còn không thắc mắc gì nữa, lấy ra linh đan của mình nuốt vào bụng, sau đó theo lời của Trần Phàm xuất ra chân khí đưa về phía hắn, thả lỏng tinh thần. Năm người lần lượt chia ra ngồi ở năm góc, chính giữa là Trần Phàm, hắn lúc này bắt đầu hai tay kết ấn, song chưởng huy động, tuy nhiên vì trong nhóm có Đỗ Mậu, Bùi Đình và Trần Thu Nguyệt tu vi chưa đạt đến chân khí cảnh nên chưa thể dẫn xuất ra nội khí của mình, cho nên hai gã đàn em kia thì ngồi phía sau lưng của Trần Phàm, hai tay đặt vai hắn, mà bản thân Trần Phàm thì song chưởng duỗi ra, áp vào đôi bàn tay mềm mại trắng muốt của Trần Thu Nguyệt, bốn mắt nhìn mau, Trần Phàm nhoẻn miệng cười, mà nàng thì khuôn mặt cứ càng ngày càng đỏ, không biết có phải là do vận công quá sức hay không?
Ngay khi chân khí của Dương Khôi và Hạ Hoài An tiếp xúc với Trần Phàm, hai người họ lập tức cảm thấy như chân khí của mình bị một thứ gì đó luồn qua, sau đó nhanh chóng tiến vào trong cơ thể, những người khác còn lại cũng đồng thời được một luồng chân khí đi vào trong kinh mạch, cảm giác giống như bị lửa thiêu, khiến cho tất cả năm người ai nấy không khỏi hàm răng nghiến chặt, nhưng đã ngồi ở đây có ai không phải là thiên tài hiếm có, chút đau đớn này chẳng lẽ còn chịu không nổi hay sao, huống hồ bọn họ tuyệt đối không thể phụ sự kỳ vọng của Trần Phàm.
Mà trong thân thể năm người lúc này, một số lượng lớn tạp chất đang bị dòng chân khí của Trần Phàm thiêu đốt luyện hóa, dược lực từ linh đan cũng như là được thứ gì đó đun lên nóng chảy, đang không ngừng bị hòa tan nhanh chóng, đám người Dương Khôi sắc mặt đều không giấu nổi nét vui mừng, lập tức vận chuyển công lực hấp thu lấy, cảm giác dễ dàng và nhanh gọn hơn lúc trước rất nhiều.
Những luồng chân khí của Trần Phàm tỏa ra diễm hỏa rất nóng, tựa như như những chiếc kim châm đâm vào huyệt vị của từng người, tuy đau đớn nhưng lại rất là phấn khích, chỉ duy có Trần Thu Nguyệt là khuôn mặt đổ bừng lên thôi, cũng may hiện tại tất cả đều đang nhắm mắt tập trung tinh thần nên không ai chú ý đến nàng cả.
Nhưng mà vẫn chưa dừng lại ở đó, sau mấy canh giờ trôi qua khi Diệu Linh Đan trong cơ thể của năm người đã được hấp thu triệt để, Trần Phàm lại bảo bọn họ tiếp tục nuốt thêm vài viên nữa, đã làm thì phải làm cho chót, Trần Phàm muốn cho mấy huynh đệ của mình nhất cử đột phá lên mới chịu dừng lại.
Giờ phút này, mọi người lại càng thêm bội phục lão đại của họ, trong nội tâm lại càng thêm muôn phần cảm kích, không chỉ là bớt đi mấy tháng ròng rã khổ tu, mà quan trọng là cơ thể của bọn họ cứ như được lột xác vậy, tạp chất hoàn toàn được bài trừ, cường độ thân thể lại được tăng lên không ít, thần kỳ vô cùng, giống như là vừa được nuốt trân đan kỳ dược.
Hít hà...
Đám người liên tục hít thở thật sâu, thổ nạp đều đều, chân khí trong đan điền đang không ngừng vận chuyển, từng luồng hơi nóng bóng phả ra thu vào, mỗi người lúc này cứ tựa như một cái lò lửa nhỏ, mà Trần Phàm là một cái lò lửa lớn đang điều tiết ở giữa.
Ba ngày sau!
"A..."
Trong gian phòng của Trần Phàm bỗng nhiên vang lên một tiếng thét dài, giờ phút này Bùi Đình là người đầu tiên tấn thăng đến cảnh giới chân khí, một luồng nguyên khí trong cơ thể hắn từ đỉnh đầu xông ra ngoài, cứ thế bắn vọt lên, mạnh mẽ xuyên qua nóc đình viện, khí tức liên miên bất tuyệt, hiển nhiên tư chất của người này không phải bình thường, dẫn xuất ra dị tượng cũng không hề đơn giản.
"Đa tạ sư huynh!".
Bùi Đình cúi đầu về phía Trần Phàm
một cái, tên này là kiệm lời nhất trong nhóm, hiếm có khi nào thấy hắn mở miệng cả, cái mặt lúc nào cũng vừa trầm vừa cứng, hệt như đá tảng, nhưng giờ phút này nhìn ánh mắt tràn ngập cảm kích kia hẳn là trong nội tâm hắn có rất nhiều điều muốn nói, chỉ là không biết thể hiện ra sao mà thôi.
"Tốt rồi, chúc mừng ngươi đột phá lên chân khí".
Trần Phàm hài lòng gật đầu nói.
Lại tiếp hai ngày nữa, Dương Khôi, Hạ Hoài An cũng đột phá lên chân khí trung kỳ, hai người này dù sao tích súc đã đủ, hiện tại tấn cấp cũng là chuyện bình thường mà thôi. Đỗ Mậu, Trần Thu Nguyệt thì đột phá lên hư khí đại viên mãn, tất cả mọi người đều vô cùng phấn khởi, con đường tu luyện mênh mông không điểm kết, tiến thêm một bước đều là thành tựu đáng quý trân trọng.
Trần Phàm hơi nhíu mày một cái, dường như đang có suy nghĩ điều gì, ngoài Bùi Đình thì không nói, tên này có vẻ thâm tàng bất lộ, nhưng ngay cả Trần Thu Nguyệt khi đưa chân khí vào trong cơ thể nàng hắn cũng cảm thấy có điều gì đó rất lạ, nhưng cái cảm giác này quá mức mơ hồ, nhất thời hắn vẫn không sao giải thích được.
"Lão đại, có chuyện gì thế?".
Thấy Trần Phàm có vẻ suy tư, Hạ Hoài An liền lên tiếng hỏi.
"Không có gì, hiện tại các ngươi ai đều đã đột phá, cũng nên đến lúc ra ngoài rồi, đi thôi".
Trần Phàm khoát tay nói.
"Vâng lão đại!".
Trải qua năm ngày, đám huynh đệ của Trần Phàm tu vi thực lực ai nấy đều có sự tăng trưởng, hiển nhiên đã đến lúc phải ra ngoài làm nhiệm vụ tông môn, bọn họ tới đây đã ngót nghét một tháng, còn chưa có hoàn thành được nhiệm vụ tông môn nào.
"Đi, để đệ dẫn mọi người tới Chấp Sự Điện, đó là nơi các đệ tử như chúng ta tới để nhận nhiệm vụ tông môn".
Đỗ Mậu sốt sắng nói, hiện tại hắn là người am hiểu về nơi này nhất, lập tức bước lên phía trước xung phong dẫn đường, cái bụng bự ưỡn ra phía trước, bộ dáng rất là oai vệ, ai không biết còn tưởng hắn mới chính là lão đại của nhóm.
Thời gian tiếp theo, Đỗ béo dẫn đám người Trần Phàm đi thẳng tới Chấp Sự Điện, nơi đây được xây dựng trên một ngọn núi khổng lồ, theo sự lời tên béo giới thiệu, đây chỉ là một tòa điện nhỏ nằm trong Vạn Linh Tông mà thôi, là nơi chuyên tiếp nhận xử lý các loại nhiệm vụ cấp thấp, phân công cho ký danh đệ tử. Quãng đường từ đây đến đó cũng không xa lắm, suốt dọc đường đi, Đỗ béo vẫn không ngừng khua môi múa mép, thể hiện mình là một người vô cùng am hiểu, liên tục giảng giải về một số địa điểm mà hắn nghĩ mọi người cần phải lưu ý.
"Lão đại huynh xem, phía xa kia chính là Tàng Kinh Các, nơi cất chứa rất nhiều các công pháp võ kỹ của tông môn, đệ nghe nói ở bên trong thấp nhất cũng đã là huyền cấp, có điều phải là đệ tử ngoại môn trở lên mới được vào, nhưng đệ tin chắc chẳng bao lâu lão đại sẽ tiến vào trong đó".
"Mọi người nhìn kìa, có nhìn thấy ngọn linh phong rực rỡ đằng kia không? đó là nơi Vạn Linh Tông gieo trồng rất nhiều linh thực linh thảo, được gọi là Linh Trang Phong, lát trong chúng ta nếu ai nhận nhiệm vụ cày cuốc vun xới gì thì sẽ phải tới đó đấy..."
Mọi người đều tấm tắc gật đầu, thánh địa tông môn quả thực bao la rộng lớn, mà càng là rộng lớn bao nhiêu thì càng có nhiều điều cần đi tìm hiểu. Khoảng một canh giờ sau, đám người Trần Phàm đã dừng chân phía trước một ngọn núi cao khổng lồ, dưới chân núi có một con đường mòn dẫn thẳng lên đỉnh, lúc này cũng đang có rất nhiều người ăn mặc giống họ đi lên đi xuống, hiển nhiên đều là tân sinh tới đây nhận nhiệm vụ, trên mặt ai nấy đều lấm tấm mồ hôi, sáu người Trần Phàm cũng nhanh chóng hòa mình vào trong dòng người đông đúc này.
Con đường nối thẳng lên đỉnh núi này tương đối dốc, nếu là hư khí cảnh bò từ đây lên tới đỉnh cũng phải thở ra đằng tai, hơn nữa còn phải bắt đầu đi lên từ dưới chân núi, không biết có phải tông môn còn có ngụ ý rèn luyện cho đám tân sinh mới nhập môn không nữa, mấy người Trần Phàm lại phải tốn thêm trọn vẹn một canh giờ nữa mới chính thức đặt chân lên được tới Chấp Sự Điện.
Thực tế bây giờ Trần Phàm đã là chân khí đại viên mãn, coi như nửa bước ngưng dịch, hắn đã có thể lăng không trong một thời gian được rồi, nếu không phải muốn đi cùng đám người Dương Khôi có lẽ hắn chỉ mất tầm một khắc sẽ lên được tới đỉnh núi.