Vũ Trụ Huyền Kỳ

Khảo hạch bắt đầu


trước sau

"Đới âm binh" mặc dù đứng ngoài, nhưng những lời của gã Du Bình vừa rồi lão đều nghe rõ hết, sắc mặt u ám không khỏi lóe lên một tia quái gở, cũng đưa mắt nhìn về phía Trần Phàm, tuy nhiên không có thất thố như mấy gã trưởng lão kia, "Đới âm binh" này vẻ mặt cũng không có bao nhiêu biến hóa cả, có thể nói là người bình tĩnh nhất chỗ này, chỉ là ánh mắt có hơi hiếu kỳ một chút mà thôi.

Trần Phàm tất nhiên cũng biết có nhiều nhân vật đang chăm chú nhìn mình, bất quá hắn cũng chẳng hề quan tâm, vẫn đủng đỉnh chắp tay đứng đó, nhìn khí thế của hắn rồi so sánh với mấy gã trưởng lão kia, ai không biết còn tưởng Trần Phàm mới là người chủ trì nơi này.

"Các vị trưởng lão, có thể bắt đầu được chưa ạ?".

Ngô Chấn thấy mấy vị chủ trì có vẻ đang quên mất còn có cả đống người đang chờ, hắn vội vàng đắng hắng một tiếng, khom người hỏi.

Lúc này đám trưởng lão mới thu hồi ánh mắt của mình, ai nấy đều lộ ra vẻ kinh ngạc, đơn giản bởi chẳng có ai nhìn ra được Trần Phàm kia có tu vi thế nào, tiểu tử này che giấu quá sâu.

"Khụ khụ, Du Bình, tông môn để ngươi tới đây an hưởng tuổi già đấy à?".

"Đới âm binh" ho nhẹ vài tiếng, khuôn mặt âm u, ánh mắt lạnh lùng nhìn Du trưởng lão rồi nói.

Du Bình có vẻ bực bội, nhưng chỉ dám để ở trong lòng, cũng chẳng dám đối cứng với lão âm binh này làm gì, ai bảo lão là người lớn nhất ở đây, ánh mắt đánh về phía ba người chấp sự:

"Bắt đầu đi".

Ngô Chấn gật đầu hiểu ý rồi bước tới chỗ đám tân sinh đệ tử đang chờ đợi, hắn dõng dạc nói:

"Khảo hạch ngoại môn dành cho tân sinh ký danh đệ tử hiện tại bắt đầu, như ngươi đã nhìn thấy, phía trước là 10 gian thạch động, bên trong mỗi gian sẽ có một Ma Nhân Khôi Lỗi đang chờ các ngươi, nội dung khảo hạch rất đơn giản, đánh bại khôi lỗi bên trong đó, có thể toàn thân trở ra coi như là vượt qua khảo hạch".

"Tuy nhiên ta phải nhắc nhở các ngươi, Ma Nhân Khôi Lỗi mặc dù đã trải qua tông môn luyện hóa, xóa đi thần trí, nhưng ma khí trên thân vẫn còn nguyên vẹn, bản tính tàn bạo phi thường, là một cỗ máy giết chóc, kẻ nào thực lực yếu có thể sẽ phải táng thân luôn bên trong thạch động kia. Vì vậy trước khi tiến hành khảo hạch các ngươi phải suy nghĩ cho thật kỹ, việc này là hoàn toàn tự nguyện, sống hay chết tùy thuộc vào bản lĩnh của các ngươi, nếu kẻ nào không muốn thì lúc này có thể rời khỏi nơi đây, tuy nhiên từ nay các ngươi sẽ vĩnh viễn mất đi tư cách khảo hạch, về sau cũng có thể biến khỏi Vạn Linh Tông này được rồi".

"Giờ tất cả chia ra làm các nhóm nhỏ, mỗi nhóm 10 người, bắt đầu từ số đầu tiên đến số thứ 10 là một nhóm, về sau cứ thế mà làm, nhóm này xong sẽ tiếp tục nhóm kia tiến vào. Nhớ cho kỹ, nếu thấy đánh không lại được khôi lỗi phải lập tức hô lên đầu hàng, nó sẽ tự động dừng lại không tấn công các ngươi nữa, nhưng cũng đồng nghĩa với việc các ngươi đã thất bại lần này. Nhưng ta nói trước, kẻ nào chưa đánh đã hàng thì lần sau vĩnh viễn không có cửa bước vào đây nữa đâu".

Ngô Chấn nói xong liền khoát tay ra hiệu cho hai người chấp sự bên cạnh, như đã rất quen thuộc từ trước, ba người lúc này liền cung kính lui xuống, nhường lại chỗ này cho các vị khảo quan.

Bảy vị trưởng lão nghiêm nghị bước lên, nhìn nhau gật đầu, khí thế trên thân đồng loạt bộc phát, nhất thời làm cho không gian xung quanh càng thêm áp lực, ống tay áo chẳng gió tự bay, cánh tay vung lên, từng đạo lại từng đạo lưu quang đánh về phía dãy thạch động, nhưng không phải đập vào cửa đá mà lại là một khoảng hư vô phía trước, thì ra ngay trước dãy thạch động còn có một lớp kết giới bao phủ, giống như một lớp màng trong suốt, từng đạo lưu quang của mấy vị trưởng lão liên tục đánh lên màng kết giới đó, mỗi một đạo xuất ra đều nhắm vào một điểm nhất định, theo một quy luật cụ thể mà chỉ mấy vị khảo quan ở đây mới biết, hiển nhiên lớp kết giới này được tạo nên bởi một trận pháp không hề đơn giản.

Bảy vị trưởng lão ra tay rất nhanh, từng đạo lưu quang mỗi khi đánh vào kết giới đều tạo nên những làn sóng ba động nhỏ, giống như người ta cầm cục đá nhẹ nhàng thả xuống mặt hồ, từng đạo lưu quang như bị kết giới nuốt chửng, nương theo đó là những vòng tròn đồng tâm thi nhau tỏa ra ngày một nhiều. Khoảng nửa khắc sau, khi đạo lưu quang cuối cùng của "Đới âm binh" đánh vào ngay trung tâm kết giới, lớp màng trong suốt lập tức rung lên thật mạnh, từ trên đó bắt đầu hiện ra những đường linh văn đầy huyền ảo.

Mặt đất hơi rung chuyển một chút, kết giới mở ra, nó cũng giống như một chiếc chìa khóa mở để cửa thạch động, tuy phía trước mấy cánh cửa vẫn thế, vẫn đóng chặt ỉm ỉm, nhưng chỉ cần có
hiệu lệnh của người chủ trì là lập tức sẽ được mở ra ngay.

Đoàn tân sinh đã được chấp sự sắp xếp thành từng nhóm, nhóm người đầu tiên lúc này tiến lên, ai nấy cũng vẻ mặt ngưng trọng mười phần.

"Khai!".

Đới âm binh quát lên một tiếng rõ to đầy uy lực, mười cánh cửa đá nặng nề tựa như có linh trí, ầm ầm rung chuyển một hồi rồi đồng loạt kéo lên, để lộ ra một hang động tối đen như mực, sâu hun hút, một đám sương mù lạnh lẽo bên trong nương theo đó mà dần dần tỏa ra.

"Vào đi!".

Du trưởng lão nhìn về phía nhóm tân sinh đầu tiên rồi nhàn nhạt nói như ra lệnh.

Đầu hàng Ma Nhân Khôi Lỗi tuy có thể giữ được mạng, nhưng sẽ coi như là thất bại một lần, đệ tử ký danh về sau muốn tiếp tục tham gia khảo hạch sẽ không phải là mất 100 điểm cống hiến nữa, mà là 1000 điểm, lần hai nếu vẫn thất bại tiếp sẽ bị coi là chân chính phế vật, vĩnh viễn mất đi tư cách trở thành đệ tử ngoại môn, mà nếu chưa đánh đã đầu hàng khôi lỗi thì sẽ mất luôn tư cách này ngay từ đầu, từ nay về sau tân sinh chỉ có hai con đường, một là khăn gói biến khỏi thánh địa tông môn, hai là ở lại làm một tên tạp dịch thấp hèn, đời đời không ngóc đầu lên được. Các tân sinh ở đây đều hiểu rất rõ điều này, càng lên cao thì cạnh tranh sẽ ngày càng khốc liệt, tụt lại phía sau cũng đồng nghĩa với cái chết, ở đây đã số đều là lần đầu tới tham gia khảo hạch, trong đó cũng có lác đác vài người đã đến đây lần hai, và cũng là lần cuối cùng của họ, nói thật nếu đã hai lần còn không thể thông qua vậy cũng chẳng còn mặt mũi nào tiếp tục ở lại nữa rồi.

Nhóm người đầu tiên nghe hiệu lệnh nhìn nhau rồi chậm chạp tiến lên phía trước, có một vài tên chưa đi đến cửa động đã bị hung khí bạo lệ từ bên trong tỏa ra chấn cho sợ hãi, mồ hôi lạnh chảy ra đầm đìa, bước chân có chút trì hoãn, thấy vậy một vị khảo quan liền quát lớn:

"Nhanh cái chân lên, có biết còn bao nhiêu người phía sau các ngươi không hả?".

Chỉ đến khi đối mặt mới biết khảo hạch đáng sợ thế nào, mười người lúc này đã không còn đường lui, lập tức cắn răng xông lên phía trước, nhảy vào trong cửa động, chỉ một lát sau người bên ngoài đã nghe thấy từng tràng kêu la thảm thiết tuôn ra...

"Ta đầu hàng!".

"Đầu hàng!".

"Đầu hàng!".

...

Bên trong tối đen như mực, trừ mấy vị khảo quan ra thì ở ngoài cũng chẳng ai biết mấy người kia chiến đấu như thế nào, nhưng nghe âm thanh thảm thiết như vậy cũng thừa biết kết quả ra sao rồi, nhóm thứ nhất vậy mà không có ai thông qua được khảo hạch, cũng may trong đám này không có tên nào cố đấm ăn xôi nên không ai phải bỏ mạng lại cả, 10 tên tân sinh chật vật từ bên trong bước ra, áo quần rách nát, máu me đầy người, bộ dạng nhìn thật là thê thảm, hiển nhiên mới đó đã bị thương không nhẹ.

"Loại!".

Khảo quan lạnh lùng phun ra một chữ, cũng là tuyên bố kết quá của nhóm người này.

Những tân sinh chuẩn bị tiếp sau nhìn họ mà bất giác giật mình, âm thầm nuốt nước miếng đánh ực một cái, đây chính là khảo hạch ngoại môn sao, xem ra còn đáng sợ hơn trong tưởng tượng nhiều.

"Sao rồi, vừa nãy thế nào, ngươi có trông thấy hình dạng của Ma Nhân Khôi Lỗi thế nào không?".

Thấy có mấy tên trong nhóm đầu tiên đang lập khập đi tới, đám tân sinh còn chưa đến lượt đã nhao nhao xúm lại, người quan tâm kẻ dồn dập mà hỏi, ai cũng rất là tò mò rốt cục khôi lỗi bên trong lợi hại ra sao.

"Hừ! Vào đó khác biết, hỏi nhiều!".

Một người trong số đó bực mình gắt gỏng, mẹ kiếp, không thấy lão tử đang thương tích đầy mình rồi hay sao.

"Kinh khủng lắm, đó là quái vật chứ không phải là người, các ngươi tốt nhất tự cầu phúc cho mình đi".

Có người khác thì ảo não nói.

Đám tân sinh nghe thế sắc mặt lại càng trở nên trầm xuống, ai nấy đều ánh mắt đầy kiêng kị nhìn về phía dãy thạch động.

"Nhóm tiếp theo, nhanh lên nào!".

Tiếng của một vị khảo quan lại vang lên, trong lòng không khỏi thất vọng, đợt này ít người tham gia hơn đợt trước mà sao vừa mới bắt đầu đã có lắm kẻ yếu đuối như vậy.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện