Trên con đường đi tới Tân Ký Xá, ánh trăng thanh soi sáng lòng đường, hai bên cây cỏ gió đung đưa dịu nhẹ, nhóm người của Trần Phàm đang cùng nhau rảo bước, không nhanh không chậm, Hạ Hoài An đột nhiên phá lên cười sảng khoái:
"Ha ha ha, ta đã nói rồi mà, lão đại xưa nay lúc nào cũng là độc nhất vô nhị".
"Đương nhiên, chứ ai vô dụng như huynh, chỉ được cái khua môi múa mép là giỏi".
Đỗ Mậu ở một bên bĩu môi châm chọc.
"Thằng mập kia, có tin bổn sư huynh cho ngươi một đạp lăn xuống vực không, tới lúc đó ngươi sẽ biết rốt cuộc ai mới là người vô dụng?".
"Làm sao, muốn đánh nhau à? Nhào zô nhào zô!".
Cả hai lại bắt đầu chí chóe, mồm miệng thi nhau oang oang rung động cả góc rừng, không ai chịu ai, hiện tại mà có chấp pháp đội đi tuần hẳn sẽ gô cổ lấy hai tên này tống vào ngục.
Vừa rồi Trần Phàm đã nói với nhóm người của mình rằng Đới trưởng khảo - lão âm binh kia hẹn gặp hắn để đích thân đưa linh bài, nghe thấy vậy năm người không khỏi suýt xoa, đây là vinh dự bậc nào a, bình thường đệ tử ký danh nếu thông qua được khảo hạch sẽ được chấp sự hoặc khảo quan cấp cho linh bài thân phận mới, biểu hiện rằng từ nay đã trở thành một ngoại môn đệ tử, còn trường hợp được đích thân trưởng khảo tận tay trao linh bài như thế, cái này chỉ có thể là lão đại của họ làm được mà thôi.
"Nhưng mà lão đại, đệ nghe nói cái lão Đới âm binh này tính tình trước nay cổ quái cực kỳ, sao tự nhiên lại nhìn trúng huynh được chứ?".
Dương Khôi sắc mặt đăm chiêu hỏi.
"Không sao, chỉ là đi lấy linh bài thôi mà, chẳng lẽ lão ấy lại muốn ám hại ta sao, với lại ta với lão hôm nay mới là lần đầu tiên gặp mặt, song phương vốn dĩ không hề có thù oán mà".
Trần Phàm thản nhiên nói, hắn ngược lại còn có chút hiếu kỳ với lão giả này, chỉ là một trưởng lão ngoại môn nhưng lại mang tới cho hắn áp lực rất lớn, cao thâm khó dò.
"Rất có thể là lão ta nhìn ra huynh đã lấy được kỳ ngộ gì đó nên nổi máu tham muốn chiếm đoạt cho mình. Lão đại, huynh vẫn là hết sức cẩn thận thì hơn, lão âm binh này cũng có nhiều tiếng xấu lắm đấy".
"Oh! Thế sao, đệ nói tiếng xấu là tiếng xấu thế nào vậy?".
Trần Phàm nhìn Dương Khôi đầy hiếu kỳ hỏi.
"Đệ cũng không rõ lắm, chỉ nghe mọi người đồn đãi rằng trước đây có một vài đệ tử trẻ tuổi cũng hay qua lại chỗ của lão, về sau thì chẳng còn thấy xuất hiện nữa cả".
"Mà huynh biết không, hầu hết những người đó đều là nữ đệ tử, tuổi từ 18-20, thuộc loại trẻ người non dạ, có người còn nói lão già đó tu luyện một môn công pháp cực kỳ âm tàn, cần phải hút nguyên âm của đồng nữ để tăng cường công lực".
Dương Khôi kể đến đây liền không khỏi nhìn trước ngó sau, như thể sợ sẽ có người nghe thấy.
"Ha ha ha...không nghĩ tới nha, công phu chém gió của Dương sư huynh thế mà cũng lợi hại tới như vậy".
Đỗ Mậu cười híp cả mắt, sắc mặt toe toét, nói:
"Theo như huynh kể, nếu lão già dịch đó tu luyện tà môn, lại còn mất nết như vậy, thì chấp pháp đội chẳng cho lão tiêu đời rồi còn gì, làm gì có chuyện còn nhởn nhơ như thế được chứ, nơi này là thánh địa tông môn chứ có phải tà ma ngoại đạo đâu".
"Ta nói thật, mà còn chưa hết đâu nha, có người đã kể lại rằng chỉ cần đứng gần cùng lão già đó trò chuyện quá một canh giờ sẽ bị âm khí của lão đồng hóa, biến thành cương thi, tứ đó trở thành con rối mặc cho lão sai khiến".
"Eo ơi khiếp! Sao lại có người đáng sợ như vậy, sư huynh vậy thì đừng đi tới đó nữa".
Trần Thu Nguyệt vội bám lấy tay Trần Phàm, vẻ mặt lo vừa lại vừa sợ.
"Ha ha...muội cũng tin câu chuyện của tên Dương Khôi này sao, yên tâm, cái lão già đó nhìn bề ngoài trông có vẻ đáng sợ thế thôi chứ thực chất không có gì đâu, với lại nếu ta không đến thì làm sao lấy được linh bài thân phận chứ?".
Trần Phàm lên tiếng trấn an rồi quay sang nhìn Dương Khôi không khỏi lắc đầu cười:
"Mà Dương Khôi, ta nói ngươi từ bao giờ lại trở thành một Hạ Hoài An thứ hai vậy, hai cái tên bà tám kia còn chưa đủ nhức đầu hay sao?".
"Cái này...đệ cũng chỉ là nghe đồn mà thôi, dù sao thì cẩn tắc vô áy náy mà".
Dương Khôi cũng gãi đầu cười trừ.
"Ta biết các ngươi đều lo cho ta, nhưng
bản thân ta sẽ tự có tính toán của mình, sẽ không có vấn đề gì cả, với lại như Đỗ Mậu đã nói, nơi này là thánh địa tông môn, làm sao lại có một tên ma đầu ngang nhiên tồn tại như thế được, phải không nào?".
Mọi người đều gật đầu nhất trí, đúng vậy, Vạn Linh Tông đường đường là thánh địa tông môn, lão âm binh kia có tài ba giảo hoạt thế nào cũng không thể ung dung tự tại nhiều năm như vậy được, với lại trong số đám người ở đây ngoài Trần Phàm ra, đã có ai trực tiếp chạm mặt lão họ Đới kia đâu, toàn chỉ là nghe đồn, mà lời đồn thì tam sao thất bản, biết đâu mà lường.
"Đúng rồi lão đại, đệ có chuyện này không biết có nên nói hay không?".
Khi nhóm người Trần Phàm gần về tới Tân Ký Xá, tòa đình viện to lớn đã loáng thoáng hiện ra ở trước mặt, đột nhiên Dương Khôi lại mở miệng, sắc mặt không khỏi trầm ngâm, nói.
"Chuyện gì vậy?".
"Là chuyện về vị Đàm sư tỷ kia hồi sáng, huynh có cảm thấy người này hình như nhiệt tình hơi quá không, dù sao nàng mới chỉ là gặp chúng ta có một lần, sao bỗng nhiên lại tốt bụng như vậy?".
"Không sao, nữ tử này tính cách sảng khoái, nhiệt tình như lửa, nhưng khi đối mặt với kẻ địch lại buốt giá như băng, băng hỏa tương dung, không khắc mà lại hợp, cực phẩm!".
Trần Phàm thản nhiên nói, quay đầu nhìn về xa xăm, ánh mắt còn mang theo vài phần thưởng thức.
"Ay ya lão đại, Thu Nguyệt nàng còn ở đây mà, huynh nỡ lòng nào nói như vậy chứ?".
Hạ Hoài An sắc mặt khổ sở, giống như đang than thở thay cho Trần Thu Nguyệt.
Mà đúng là sau khi nghe Trần Phàm nói như vậy, Trần Thu Nguyệt có vẻ hơi buồn thật, nàng chỉ khẽ cúi mặt xuống không nói gì.
"Mỗi người một vẻ, ở người này lại có được cái mà người kia không có".
Trần Phàm xuất ra một câu đầy thâm ý, khiến Trần Thu Nguyệt liền không khỏi lâm vào trầm tư, sau một hồi đã cảm thấy bứt rứt, cuối cùng không nhịn được nàng đành lên tiếng hỏi:
"Vậy...huynh...thấy muội là người như thế nào?".
Nói xong sắc mặt lại không khỏi ửng hồng mà quay đi chỗ khác, cũng may vì trời tối nên không ai trông rõ cả.
"Nàng là...một ánh trăng rất tròn".
Trần Phàm nhìn Trần Thu Nguyệt cười cười, nói ra một câu gọn lỏn, ai cũng đều nghĩ lời này chính là đang khen lấy nàng, mấy tên còn lại trừ Bùi Đình "ngáo đá" ra người nào cũng có cảm giác như mình là một kẻ thừa thãi, đưa mắt cười khổ nhìn nhau mà chẳng biết nói gì, xớ rớ một hồi cuối cùng cũng đã vào đến bên trong Tân Ký Xá, Hạ Hoài An mở miệng phá tan bầu không khí yên lặng:
"Nghỉ ngơi thôi mọi người, ai tu luyện thì tu luyện, à đúng rồi, ngày mai Thu Nguyệt phải tới Tiên Dung Hội nhỉ, không biết chúng ta có đi cùng được không?".
"Ủa, muội ấy đâu rồi?".
Quay ra đã chẳng thấy đâu, thân ảnh của cô nàng này chẳng biết đã biến mất tự bao giờ, tốc độ chui vào phòng quá nhanh khiến không ai ở đây có thể thấy rõ được, chỉ kịp nghe một tiếng cạch rất lớn từ cánh cửa phát ra, Trần Thu Nguyệt đã bặt vô âm tín.
Mấy người còn lại cũng nhìn nhau mà cười, sau đó không ai bảo ai, người nào lại về phòng người nấy, nói là nghỉ ngơi nhưng hầu như ai cũng xếp bằng ngồi khoanh chân tu luyện, chác chỉ có tên Đỗ béo là có tâm trạng ngủ được mà thôi. Bản thân là những tu chân giả, lại ở trong một nơi như thánh địa tông môn, ngủ là một việc làm vô cùng xa xỉ, tu luyện giống như đi ngược dòng nước xiết, mà nước ở nơi đây lại sâu không lường được, trễ nải một giây coi như mất đi một lần cơ hội tiến về phía trước.
Một đêm nhiều cảm xúc cứ như vậy trôi qua dần dần!