"Bích Lam sư muội, muội có quen tiểu tử đó à?".
Doãn Lập Thành có vẻ như cũng đã hiểu ra chuyện gì, nhìn sắc mặt hắn học của thiếu nữ kia hắn cũng lạnh giọng mà hỏi.
"Đâu chỉ là quen biết thôi đâu".
Bích Lam thấy Trần Phàm kia dám ngó lơ mình như vậy, uất khí trong lòng lại càng tăng thêm bội phần, ánh mắt nhìn vào như thể muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
"Hoàng Viên Hạo, ngươi vẫn còn đứng ngây ra đó sao?".
Doãn Lập Thành không cần phải hỏi thêm gì nữa, nhiêu đó biểu hiện cũng đủ biết tiểu tử trước mặt kia đã đắc tội với vị sư muội này rồi, hắn lập tức quay sang lừ mắt với Hoàng Viên Hạo, nói như thể ra lệnh, trong đệ tử nội môn dĩ nhiên cũng có phân chia đẳng cấp, thực lực của Doãn Lập Thành cao hơn gã họ Hoàng kia rất nhiều, trong mắt của hắn Hoàng Viên Hạo chỉ đơn giản là một tên nô bộc mà thôi, dạy dỗ một tên ngoại môn đệ tử chẳng lẽ còn cần sư huynh như hắn phải tự mình ra tay sao.
"Doãn sư huynh...việc này..."
Hoàng Viên Hạo có chút chần chừ, mặc dù cũng căm hận Trần Phàm kia không kém gì Bích Lam công chúa, nhưng bản thân là người đã trực tiếp đụng độ với gia hỏa này, hắn là người hiểu rất rõ con quái vật ấy kinh khủng biến thái tới mức nào, thương thế vừa mới lành lại không lâu, lần trước bởi vì có một tấm Thổ Hành Phù nên mới có thể thoát thân được, lần này liệu có còn may mắn như vậy nữa hay không?
"Làm sao, chẳng lẽ ngươi đang kiêng kỵ tiểu tử đó?".
Doãn Lập Thành trầm giọng quát, hắn cũng đã nhìn ra được gã họ Hoàng dường như cũng quen biết với Trần Phàm, nhưng hắn cần phải quan tâm sao, người mà hắn quan tâm bây giờ chỉ có Bích Lam công chúa bên cạnh này mà thôi.
"Chết tiệt!".
Hoàng Viên Hạo thầm chửi một câu, sao hôm nay lại xui xẻo như vậy, không còn cách nào khác, Doãn sư huynh đã yêu cầu hắn cũng chỉ có thể gắng gượng làm theo.
Cắn răng bước tới chỗ Trần Phàm, Hoàng Viên Hạo hít một hơi thật sâu để lấy lại dũng khí, nói:
"Trần Phàm, ngươi hẳn vẫn còn nhận ra ta chứ?".
Giọng điệu tuy có vẻ hùng dũng nhưng nếu để ý kỹ sẽ thấy được nét kiêng kỵ trong đó.
"A Hoàng, ngươi tốt nhất đừng nên làm phiền ta lúc này".
Trần Phàm biết tên này tới sau lưng cũng chỉ nhàn nhạt nói một câu, thanh âm trầm lãnh như thể chứa hàn băng chân khí, ánh mắt vẫn không rời khỏi cuốn kinh thư đang đọc.
"Ngươi..."
Hoàng Viên Hạo giận sôi người, chẳng biết lấy dũng khí từ đâu, hay do thù hận đã tiếp thêm sức mạnh cho hắn, gã họ Hoàng nghiến răng chỉ thẳng vào Trần Phàm mà nói:
"Trần Phàm, người đừng có mà ở đây cuồng ngạo phách lối, nói cho ngươi biết, Bich Lam sư muội chính là thân thích của Lý sư huynh - Lý Nguyên, ha ha ha...ngươi không ngờ được phải không, ta cũng không thể ngờ hóa ra ngươi cũng đắc tội với nàng, ta sẽ chống chờ xem ngươi chết như thế nào...ha ha..."
Hoàng Viên Hạo cười như điên như dại, giờ phút này hắn chỉ có duy nhất một ý niệm trong đầu mà thôi, giết! giết! giết!...giết chết tên gia hỏa Trần Phàm này.
"Cái gì, Lý sư huynh?".
"Kia chính là muội tử của Lý Nguyên sao?".
"Nghe nói là đại hoàng tử của Thiên Uy đế quốc...vậy thiếu nữ trước mặt này..."
"Là công chúa của đế quốc Thiên Uy chứ sao".
"Lý sư huynh thiên tư ngút trời, là một trong năm hoàng tử của ngũ đại cường quốc có khả năng trở thành thánh tử nhất".
"Bên cạnh nàng có phải là Khoái Thương Doãn Lập Thành không?".
"Đúng rồi, là Doãn sư huynh kìa!".
Vô số đệ tử đang chăm chú học tập bí kíp nghe thấy như vậy liền rướn mắt nghển cổ lên nhìn, không khỏi xì xào bàn tán, ánh mắt đều đổ dồn về phía nữ tử đang đứng ở chỗ kia, giọng điệu xuýt xoa ngưỡng mộ.
Mà Trần Phàm sau những lời ban nãy vẫn có vẻ mắt điếc tai ngơ, thản nhiên đứng đó, vẫn chưa hề có động tĩnh gì, bóng lưng thẳng tắp như đập vào mặt Hoàng Viên Hạo, những lời của gã họ Hoàng inh ỏi khi nãy như thể tự sủa tự nghe, Trần Phàm chẳng hề mảy may quan tâm chút nào, bởi vì chỉ còn vài từ nữa là hắn ghi nhớ xong bộ bí kíp trên tay này rồi.
Thấy Trần Phàm không thèm để ý đến mình, Hoàng Viên Hạo lại càng thêm tức tối, chỉ hận không thể rút kiếm chém bay đầu tên tiểu tử đang ở trước mắt này.
Nhưng mà...hắn không có lá gan lớn tới mức đó, huống hồ đó cũng là chuyện không thể làm được!
"Có chuyện gì mà ồn ào vậy hả?".
Mạc Thanh Vân thấy có người to tiếng trong này liền không khỏi bước tới, ánh mắt quét xung quanh, chỉ thấy Trần Phàm vẫn đứng đó chăm chú, mà sau lưng hắn là một kẻ đang nghiến răng nghiến lợi.
"Hoàng Viên Hạo, ngươi thân là đệ tử nội môn, cớ sao ở chỗ này sinh sự với ngoại môn đệ tử?".
"Mạc trưởng lão, chỉ là đồng môn nói chuyện với nhau thôi, ngươi mau trở về vị trí của mình".
Doãn Lập Thành lúc này mới chậm rãi đi đến chỗ Hoàng Viên Hạo, thần sắc nhàn nhạt nhìn Mạc trưởng lão rồi nói, giọng điệu không chút nể mặt, hiển nhiên cũng không đặt vị lão giả này vào mắt.
"Hừ! Lão phu là quản sự nơi đây, các ngươi cũng nên biết trong Tàng Kinh Các cấm chỉ động thủ sinh sự, nhìn bộ dạng của mấy người các ngươi là muốn làm loạn ở đây sao?".
Mạc trưởng lão hừ lạnh nói.
"Ha ha ha...lão già, ta kính ngươi nhiều tuổi nên mới gọi ngươi một tiếng trưởng lão, ngươi lại nghĩ mình là ai ở đây vậy? Ta chỉ nói câu này
thôi, lập tức biến về chỗ của mình mà làm tròn chức trách đi".
Doãn Lập Thành cười lên ha hả rồi nhìn Mạc trưởng lão bằng ánh mắt khinh thường, lạnh lùng nói.
"Ngươi..."
Mạc Thanh Vân giận tới tím gan tím mặt, nhưng cũng không thể làm quá điều gì, Doãn Lập Thành kia dù là thực lực hay thân phận đều hơn lão một bậc, cố đôi co ở đây cũng chỉ rước thêm phiền phúc lớn sau này mà thôi.
"Trần Phàm, ngươi có sao không?".
Mạc Thanh Vân quay sang bên phía Trần Phàm rồi hỏi.
"Đệ tử không sao, người cứ đi làm việc của mình đi".
Trần Phàm bình thản đáp.
Thấy như vậy Mạc trưởng lão cũng yên tâm phần nào, bởi vì hiện tại chỉ là to tiếng mà thôi, còn chưa tới mức xô xát, như vậy lão vẫn còn có thể nhịn xuống được, thở hắt ra một hơi, Mạc Thanh Vân quay lưng bước về chỗ cũ, trước khi đi vẫn không quên để lại một câu:
"Lão phu vẫn sẽ nhắc lại lần nữa, nơi này cấm chỉ xung đột, nếu các ngươi dám trái với tông quy kể cả đệ tử chân truyền cũng không thoát tội được đâu".
Doãn Lập Thành thấy lão thủ thư đã đi chỉ cười khẩy một cái, coi như lão già đó thức thời, lúc này mới quắc mắt về phía Hoàng Viên Hạo, hừ lạnh nói:
"Hừ! Thứ phế vật, một tên đệ tử ngoại môn cũng chấn áp không nổi, ta xem sau này ngươi còn đứng trong Thiên Mệnh Đảng kiểu gì".
Hoàng Viên Hạo cắn răng không nói, cùng là đệ tử nội môn nhưng gã họ Doãn kia xem hắn không khác gì một tên hạ đẳng, đột nhiên trong nội tâm Hoàng Viên Hạo lại có chút chờ mong. Phải, ta là phế vật, còn ngươi cứ thử đánh với gia hỏa đó đi rồi biết, ha ha...đến lúc đó xem ai mới biến thành kẻ tàn phế!
Mà giờ phút này Bích Lam công chúa khuôn mặt cực kỳ đắc ý, Trần Phàm, lần trước không phải ngươi có trưởng lão dẫn đoàn bảo hộ cho hay sao, hôm nay bổn cung xem còn có ai giúp được tên hèn mọn nhà ngươi nữa.
Tiện dân mãi mãi chỉ là tiện dân mà thôi!
Doãn Lập Thành thân ảnh chầm chậm bước tới sau lưng Trần Phàm, ánh mắt hừ hững đánh giá từ trên xuống dưới, sau một lát hắn đột nhoẻn nhoẻn miệng cười, giọng điệu thân tình, nói:
"Vị sư đệ này, đang học tập công pháp gì vậy?".
Trần Phàm vẫn im lặng không trả lời.
"Sư huynh đây đột nhiên cũng có hứng thú với cuốn kinh thư đó, có thể nhượng lại cho ta được không?".
Cũng không đợi cho đối phương kịp nói câu gì nữa, chỉ thấy thân hình của Doãn Lập Thành khẽ động, cánh tay vung lên, bàn tay nhè nhẹ vỗ vào vai của Trần Phàm, nhìn qua thì nhẹ như lông hồng mà thực tế lại nặng tựa thái sơn, bên trong dường như còn có lôi quang ẩn hiện, cho dù một cao thủ ngưng dịch cảnh bị hắn vỗ xuống một chưởng như vậy, đảm bảo không chết cũng toàn thân tàn phế.
Doãn Lập Thành quả thực vô pháp vô thiên, bá đạo cường thế, ngay trong Tàng Kinh Các hắn cũng dám ngang nhiên động thủ, hiển nhiên ngoài thực lực cường hoành ra thì phía sau hắn cũng có chỗ dựa cực lớn.
Bàn tay khủng bố trong nháy mắt đập xuống bả vai của Trần Phàm, gã họ Doãn mặt thì cười nói ôn hòa, nhưng động thủ lại cực kỳ hung ác!
Một số đệ tử ngoại môn nín thở nuốt nước miếng, ánh mắt chờ mong nhìn xem một màn này, chờ xem Trần Phàm kia sẽ bị đập cho bẹp dí ra sao, nãy giờ còn chăm chú học tập bí kíp như vậy mà nay đều ném ra sau đầu hết, bởi hiếm có khi nào lại có xô xát xảy ra ngay trong Tàng Kinh Các thế này.
Đáng tiếc, vạn sự đều có ngoại lệ của nó!
Chỉ thấy bàn tay kia của Doãn Lập Thành vừa chạm vào thân thể Trần Phàm, hắn lại không có khụy xuống như trong tưởng tượng của mọi người, vẫn cứ đứng đó sừng sững như không, thản nhiên mà điềm tĩnh, thậm chí một cái xoay người cũng chẳng hề, mà trái lại thủ ấn của đối phương lại giống như hài tử nghịch dại cho tay vào than nóng, đụng tay phải bỏng, lập tức giật ngược trở về, tựa như trên vai của Trần Phàm có gắn lò xo, mà chủ nhân của một chưởng vừa rồi lúc này đã không khỏi lùi lại vài bước, trong ánh mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Phải biết một cái đập tay khi nãy nhìn thì có vẻ hời hợt, nhưng ẩn chứa trong đó ba thành công lực của Doãn Lập Thành rồi, lại còn dung hợp một thức Hỗn Nguyên Phích Lịch Thủ, trước mặt chỉ là một tên tiểu tử ngoại môn, có lý nào lại tiếp được ba thành công lực của hắn dễ dàng như vậy.