"Bài danh đệ ngũ sao, thế ngươi xếp thứ mấy trong cái bảng đó thế, A Hoàng?".
Trần Phàm nhếch mép hỏi, tuy mới lần đầu tiên nghe thấy ba chữ Địa Anh Bảng này, nhưng hắn cũng có thể lờ mờ đoán ra được đôi chút, đây không phải bảng xếp hạng các đệ tử nội môn thì là cái gì.
"Hừ! Ta đây tuy chỉ xếp thứ 99 trong Địa Anh Bảng, nhưng cũng tuyệt không phải một nhân vật tầm thường, không phải thứ râu ria như ngươi có thể tưởng tượng được đâu".
Hoàng Viên Hạo hếch mặt vênh váo, cứ như thể tự hào lắm vậy.
"Ừm...vậy là chỉ còn thiếu một điểm nữa là đạt 100 nhỉ, ta cũng công nhận là ngươi không tầm thường thật, ăn nhưng thứ mà người khác không ăn, nói những thứ mà người khác không nói, vậy đúng là quá phi thường rồi còn gì".
Trần Phàm gật gật đầu, ra vẻ xác nhận nói, nhưng ai cũng có thể nhìn ra trong giọng điệu của hắn đang mười phần chế nhạo.
"Thôi đủ rồi, cút sang một bên đi, cái thứ rác rưởi vô dụng, ta cảm thấy Địa Anh Bảng mới bị ngươi bôi nhọ đấy".
Doãn Lập Thành trầm giọng nói.
"Ngươi..."
Hoàng Viên Hạo nghiến răng, gã họ Doãn này tại sao cứ liên tục sỉ nhục hắn, giờ phút này hắn bỗng cảm thấy căm hận Doãn Lập Thành còn hơn cả Trần Phàm, hai tên chết tiệt các ngươi, coi ta là cái thứ gì chứ hả, Hoàng Viên Hạo trong lòng gầm thét, nhưng ngay sau đó hắn cũng theo bản năng bất giác lùi về, bản năng của một kẻ hèn nhát, uất hận nhục nhã khiến cho hắn như muốn bùng nổ, lao lên một kiếm đâm chết cả hai tên Trần Phàm cùng Doãn Lập Thành.
Nhưng hết thảy chỉ là ý nghĩ mà thôi, bình sinh hắn xưa nay quen thói bắt nạt kẻ yếu, dám nghĩ chứ chưa dám làm bao giờ, nếu không phải nhờ vào may mắn thu phục được Hắc Hổ Kiếm Nha có lẽ đến top 1000 hắn còn chẳng lọt vào nếu có, cho nên chỉ có thể gặm nhấm nỗi hận, sự ganh ghét cùng với hy vọng mãnh liệt rằng cả hai tên gia hỏa đó sẽ sống mái một trận với nhau.
"Hử?".
Có vẻ như Doãn Lập Thành đã nhận chút sát khí khó kiếm chế được từ trên người của Hoàng Viên Hạo, hắn bỗng chầm chậm quay lại nhìn, ánh mắt rét căm căm, rồi cũng chẳng chờ cho gã họ Hoàng kịp giải thích điều gì, một cước tung ra, tựa như sấm sét, Hoàng Viên Hạo chỉ kịp hét thảm một tiếng rồi bay ngược ra ngoài, máu miệng cuồng phun.
"Doãn Lập Thành! Ngươi..."
Hoàng Viên Hạo cố gượng dậy nói, cũng may khi nãy Doãn Lập Thành không dùng nhiều lực, cho nên vẫn còn có thể miễn cưỡng đứng dậy được, nhưng thương thế cũng không khiến hắn dễ chịu chút nào, qua đó có thể thấy, cùng là trong đệ tử nội môn cũng phân chia mạnh yếu lớn như thế nào, chỉ một cước hời hợt cũng khiến cho gã họ Hoàng trọng thương thổ huyết.
"Ngươi ta cái gì, bảo ngươi cút ngươi lại không muốn an phận sao, nghĩ rằng ánh mắt hằn học đó ta không nhận ra được?".
Doãn Lập Thành lạnh lùng nói.
"Hai tên hề các ngươi cứ ở đó dạy dỗ nhau đi nhé, ta còn có việc".
Trần Phàm chán nản lắc đầu, đoạn xoay người nhàn nhạt bỏ đi, thế nhưng chỉ chớp mắt sau đó đã cảm thấy sau gáy chợt lạnh, hắn theo bản năng chiến đấu nghiêng người một cái, để cho mũi thương vòng qua đầu, tránh đi một kích hiểm ác kia, khỏi nói cũng biết là một kích của ai rồi, kẻ ra tay vô cùng độc ác, nếu như một kích này trúng đích hiển nhiên mục tiêu sẽ không thể toàn mạng.
Doãn Lập Thành nhẹ nhàng thu thương lại, không ai biết vừa nãy gã đã ra tay như thế nào, tốc độ quá nhanh, chỉ thấy hắn lúc này đang đứng đó nhìn Trần Phàm cười khẽ, nói:
"Ha ha...đi? Đắc tội với sư muội của ta còn muốn đi? Bích Lam, muốn ta xử lý gia hỏa này thế nào?".
"Huynh trước hết cắt hết gân tay gân chân của hắn đi, sau đó để lại cho muội, trong tông cấm chỉ giết chóc đồng môn, như vậy càng tốt, lấy hắn về làm đồ chơi hàng ngày chà đạp cũng không tồi".
Bích Lam như một con rắn độc nói, ánh mắt lúc này trở nên tàn ác vô cùng.
"Hảo tiện nhân, tanh tưởi còn hơn cả rắn độc, nói ngươi là tiện nhân đúng là còn có chút đề cao ngươi rồi, phải nên gọi là..."
Trần Phàm lắc đầu nói, ngay sau đó ánh mắt lập tức trở nên sắc lạnh, thân hình trong tích tắc chợt biến mất, tốc độ như thiểm điện, ngay sau đó đã xuất hiện ở trước mặt ả công chúa này, cánh tay vung lên đồng thời trầm giọng nói:
"Một con chó cái".
Cánh tay của Trần Phàm vươn ra tính chụp lấy cổ của Bích Lam công chúa, so với một kích khi nãy của gã họ Doãn cũng không kém chút nào.
"Hừ!".
Doãn Lập Thành hừ lạnh một tiếng, hắn vẫn còn đứng ở đây, làm sao có thể để cho Trần Phàm làm vậy được, chỉ thấy hắn từ trong người rút ra một thanh trường thương bén nhọn, thân thương dài khoảng ba mét, cấp độ đã là hoàng binh, mũi thương tựa như một đạo lưu quang vẽ nên trong không khí, trong sát na liền gạt bay trảo ấn của Trần Phàm.
Nhanh chóng thả bóng lùi về, Trần Phàm ánh mắt lại mang theo vài phần thưởng thức, hồi nãy dĩ nhiên hắn biết tên này sẽ ra tay ngăn cản mình, chỉ là không nghĩ tới tốc độ cũng ghê gớm như vậy, xem ra hôm nay không hề nhàn chán, lại có thể tìm được một đối thủ khơi dậy hứng thú của hắn như vậy.
"Ha ha...sư đệ, cần gì phải cục súc như thế, ngươi không biết thương hoa tiếc ngọc là gì sao".
Doãn Lập Thành cười lên lạnh lẽo, hắn lúc này đã đứng chắn trước mặt của Bích Lam công chúa, trong lòng cũng có chút giật mình, phải biết hắn đã có biệt hiệu là khoái thương, hiển nhiên tốc độ phải hết sức kinh người, vậy mà xem ra tiểu tử trước mặt này cũng không kém gì hắn, trong mắt của Doãn Lập Thành cũng bất giác lóe lên từng
tia hứng thú, giống như đã gặp được một đối thủ ưng ý nhất cuộc đời.
"Hừ! Sư đệ? Giờ nói câu đó còn quá sớm đấy, Ai mới xứng làm sư huynh vẫn còn chưa biết đâu".
Trần Phàm nhàn nhạt nói.
"Đáng tiếc, thực sự quá là đáng tiếc, nếu như ngươi không đắc tội Bích Lam sư muội, hai chúng ta nhất định đã có thể trở thành bằng hữu rồi".
Doãn Lập Thành vẻ mặt tiếc hận.
"Mỗi người đều có một con đường riêng của mình, ta không giống ngươi, kể cả không có ả ta thì chúng ta cũng chưa chắc đã trở thành bằng hữu đâu".
Trần Phàm thản nhiên nói, trong mắt của hắn gã họ Doãn này suy cho cùng cũng chỉ là tay sai cho kẻ khác mà thôi, khúm na khúm núm trước mặt một con đàn bà chẳng ra gì, loại như vậy mà cũng xứng làm bằng hữu với hắn sao.
"Hừ! Ngươi nói cũng phải".
Doãn Lập Thành khóe miệng giương lên, giống như là gật đầu thừa nhận, sau đó lại tiếp:
"Vậy để ta báo cho ngươi biết, hôm nay cũng không phải là cuộc chiến phân cao thấp của hai ta, mà là quyết sinh tử, nhưng bổn sư huynh không sẽ giết ngươi mà là giao cho Bích Lam sư muội xử lý".
Giọng điệu chắc nịch, vô cùng tự tin như thể Trần Phàm không phải là đối thủ của hắn.
"Trùng hợp là ta cũng sẽ chẳng giết ngươi, mà sẽ cho ngươi một vé làm thái giám, ta cảm thấy chức vị đó rất phù hợp với ngươi đấy, có thể thuận lợi bám váy ả công chúa kia hơn".
Trần Phàm đáp trả.
"Được rồi sư huynh, đừng nói nhảm với hắn làm gì nữa, mau giết chết hắn cho muội".
Bích Lam công chúa dậm chân rít lên, càng nghe tên gia hỏa này nói là nàng lại lửa giận tuôn trào, không muốn trông thấy cái vẻ mặt thản nhiên tiếu ngạo kia một chút nào, càng không thể chịu đựng thêm một giây phút nào nữa.
"Đúng, nãy giờ nói nhảm với tiểu tử này cũng quá đủ rồi, không hiểu sao gặp ngươi hôm nay ta lại nói nhiều như vậy".
Doãn Lập Thành lắc đầu cười cười, hắn mọi khi đâu có vậy đâu, rồi đột nhiên khuôn mặt trong thoáng chốc liền trầm xuống, thân hình khẽ động, thân thể tựa như một đạo lưu quang lao vút đi, trường thương vung lên đâm tới.
Trần Phàm cũng nhàn nhạt nhếch mép, đứng nguyên tại chỗ, lấy tĩnh chế động, quanh thân hiển hiện lên một tầng bảo hộ kim quang, cánh tay vung lên đấm ra một quyền, cuồng phong bạo vũ, không khí xung quanh cứ thế bị hắn làm cho vặn vẹo.
Nói đánh liền đánh, không chút cầu kỳ, chỉ trong vài nhịp hô hấp cả hai đã giao thủ mấy trăm chiêu!
Đất đá bay mù mịt, cây cỏ hoa lá bị đạp cho nát bấy, âm thanh chát chúa vang vọng, cả một góc rừng nguyên sinh trong chốc lát đã bị biến thành hoang tàn, Trần Phàm và Doãn Lập Thành cả hai từng chiêu từng thức đều mạnh như sấm sét, để lại trong không trung từng đạo tàn ảnh, cứ mờ rồi lại rõ.
Cây thương của Doãn Lập Thành ảo diệu vô cùng, thương xuất như mưa, biến hóa linh hoạt, từng nhát đâm tới đều là những chỗ cực kỳ hiểm hóc, trái lại Trần Phàm quyền cước đơn giản, nhưng tinh túy đã lĩnh ngộ tới cảnh giới tối cao, không chút sơ hở, lấy đơn phá phức, khiến cho gã họ Doãn trong lúc nhất thời cũng không chiếm được chút thượng phong nào.
Người bên ngoài lúc này quan chiến chỉ có Bích Lam công chúa cùng Hoàng Viên Hạo, cả hai đang cực kỳ chăm chú, nhưng làm sao mà quan sát cho nổi, có chăng chỉ là trông thấy từng đạo tàn ảnh mà thôi, trận chiến này đã vượt xa giới hạn nhãn lực của hai người họ.
Giờ phút này Bích Lam công chúa lại càng thêm điên cuồng, phẫn nộ, ghen tỵ, dường như còn có chút sợ hãi, làm sao...làm sao gia hỏa đó có thể mạnh tới như vậy, hắn trong mắt mình chỉ là một kẻ tiện dân thôi.
Nhưng một tia tỉnh táo khiến cho nàng có chút bình tâm ngẫm lại, đúng rồi, mới không gặp có mấy tháng mà thôi, sao hiện tại tên đó lại có thể mạnh tới mức này, so với khi còn ở Đế đô đã mạnh hơn không biết bao nhiêu lần rồi.
"Không, ta không tin!"
Bích Lam nội tâm liên tục thét gào.
Mà Hoàng Viên Hạo thì có vẻ khác, hắn mặc dù cũng rất hận Trần Phàm, nhưng ngoài hận ra hắn còn có thể làm gì được nữa, lần trước nhờ vả gã đội trưởng Chúc Sơn Long cũng chẳng làm nên chuyện gì, gã họ Chúc sau vụ đó đã trút giận lên người hắn, khiến cho Hoàng Viên Hạo vô cùng khổ sở, nghe đâu còn có một đệ tử chân truyền từ trên trời hạ xuống giải vây cho Trần Phàm kia, Phong Thiên Hội chống lưng cho gia hỏa này...Chết tiệt! Sao tên đó lại có thể may mắn đến vậy chứ? Giờ phút này Hoàng Viên Hạo rốt cục đã hiểu, Trần Phàm là kẻ mà hắn vĩnh viễn không có khả năng đối đầu được, hiện chỉ còn trông chờ gã họ Doãn kia có thể chấn áp được gia hỏa này mà thôi, tốt nhất hãy lưỡng bại câu thương đi!