Quyền ấn lao thẳng đến trước mặt của Thiết Ma Lãnh, vốn dĩ lão đã thương thế rất nặng, lại thêm nãy nhiều lần công kích của Trần Phàm cũng không phải là không có tác dụng, mỗi lần đều đánh cho lão giả này thiếu chút hộc máu, cũng không biết là bị thương hay quá mức giận dữ, mà tốc độ của đối phương quá nhanh khiến lão lại khó có thể nào hoàn thủ được.
Một kích này không có biến hoa hoa lệ gì, là một thức Cô Tinh Tuyệt Sát, thân ảnh của hắn như một đạo lưu quang xuyên thấu vạn vật, không khí tức thì bị oanh tạc nổ tung, nhanh như lưu quang, mạnh như sấm sét.
Thiết Ma Lãnh phẫn nộ muốn ra tay ngăn cản, thế nhưng ngay lúc chỉ còn cách lão khoảng một mét thì Trần Phàm lại đột ngột biến mất, nhanh y hệt như tốc độ lúc hắn vừa lao tới vậy, khiến cho lão giả có chút không phản ứng kịp mà hụt hẫng, nhưng chỉ tích tắc sau thân ảnh đối phương đã xuất hiện sau lưng, khiến cho lão phải giật mình quay lại, rồi chớp mắt liền biến mất, chớp mắt sau lại hiện ra, biến hóa khôn lường. Bất quá dù sao Thiết Ma Lãnh cũng là một cường giả, phản ứng cùng tốc độ cũng nhanh phi thường, lão chỉ là hơi bị giật mình một chút, ngay sau đó bản thân cũng đã làm ra phản ứng kịp thời, hai người cứ như vậy thoắt ẩn thoắt hiện, tàn ảnh nối tiếp tàn ảnh, tiến thoái vi diệu, dây dưa không ngừng, giống như hai đạo ảnh chớp trên không trung, nhanh tới mức người ở dưới quan chiến cũng chẳng nhìn ra được chút gì hết.
Lữ Bố vẻ mặt kiên nghị đứng xem, rất có khí khái một tấc không đi một ly không rời, mặc dù muốn ra tay nhưng trước đó Trần Phàm đã ra lệnh hắn chưa vội can thiệp trận chiến này, huống hồ đây cũng không phải là hắn có thể xen vào được, có thể đứng dưới làm người quan chiến đã là tốn không nhỏ công phu rồi.
Liên tiếp nhiều lần, cuối cùng vẫn là Trần Phàm nhanh hơn một bậc, lần này là một kích như trời giáng tống thẳng vào ngực của lão.
Phụt!
Trọng kích kinh khủng khiến cho Thiết Ma Lãnh phun ra một ngụm máu tươi, thân hình lảo đảo liên tục lùi lại, suýt chút nữa đã từ trên cao ngã xuống mặt đất, lão sắc mặt biến thành màu gan heo, thương thế trong người đã nặng lại thêm phần nghiêm trọng.
Vốn dĩ lão mới là mãnh hổ đi săn, còn đám người Trần Phàm chỉ là những con dê nhỏ chờ bị làm thịt, Thiết Ma Lãnh cũng chỉ là tiện tay mà thôi, nghĩ chuyện này vốn dễ như trở bàn tay có thể thu thập được, mãnh hổ dù trọng thương đi chăng nữa cũng không phải là những con dê có khả năng làm ra phản kháng, nhưng tình thế hiện tại lại hoàn hoàn đảo ngược, hổ già đang bị dê non đánh cho thê thảm tưng bừng, cái này không thể nghi ngờ là đả kích nặng nề vào cái tâm cường giả của lão.
"Tiếp nè lão gia hỏa".
Trần Phàm được thế không buông tha người, lần này tiếp tục là một cước toàn lực, hư ảnh thái sơn ầm ầm nện xuống...
"Khốn tiếp! Đây chính là ngươi ép ta!".
Thiết Ma Lãnh rống lên một tiếng, phẫn nộ tới tột đỉnh, chỉ thấy quanh thân lão bỗng tràn ngập ra một loại khí tức vô cùng nguy hiểm, cái này giống như được pháp lực ngưng tụ mà thành, lại có chút tựa như một trường lĩnh vực nào đó, phảng phất vô hình mà hữu chất, lấy Thiết Ma Lãnh làm trung tâm, ngay sau đó dưới sự thôi động của lão, trường lĩnh vực nhanh chóng được khuếch tán ra xung quanh, bao phủ lấy cả thân hình của lão lẫn Trần Phàm vào trong đó, nội bất xuất ngoại bất nhập, giống như một cái nhà giam cực kỳ quỷ dị.
Vì bị Trần Phàm chọc giận quá độ, Thiết Ma Lãnh bất chấp thương thế, liều mạng cũng muốn thôi động ra lĩnh vực không gian của mình.
Một trong những điều làm nên sự khác biệt lớn nhất giữa cường giả và cao thủ, đó chính là cường giả có thể thi triển ra lĩnh vực, là sức mạnh của pháp tắc, mỗi một loại pháp tắc lại ứng với một loại lĩnh vực khác nhau, càng lên cao càng bá đạo khôn lường, chừng nào còn đứng ở trong không gian lĩnh vực thì người thi triển sẽ là tồn tại vô địch, bởi vì luôn luôn được pháp tắc gia thân, đây cũng là nguyên nhân chân chính khiến cho cao thủ cho dù có mạnh mẽ nghịch thiên tới mức nào đi chăng nữa, nếu như chưa đạt tới cảnh giới lĩnh ngộ ra pháp tắc thì vĩnh viễn vẫn không phải đối thủ của cường giả.
"Tốt! Ít nhất cũng phải như vậy".
Thấy đối phương thi triển ra lĩnh vực, Trần Phàm chẳng những không hề sợ hãi mà còn lấy làm vui mừng, chiến ý lại dâng trào thêm một bậc, từ lâu đã được nghe lĩnh vực của cường giả phi thường lợi hại, nhưng vẫn chưa biết thực hư như thế nào, cơ hội ngàn năm có một này hắn làm sao có thể bỏ lỡ.
Tuy nhiên chủ yếu vẫn dựa vào hiện tại lão giả này đang bị trọng thương mà thôi, hắn cũng không phải là một kẻ cuồng vọng tới mức cho rằng mình bây giờ có thể đối kháng được với một vị cường giả, dù sao chênh lệch quá lớn, nếu như hôm nay Hoành Thủ Phi Long này không có thương thế trong người, chỉ khi vừa cảm nhận được sự hiện diện của đối phương Trần Phàm đã cao chạy xa bay rồi, tránh voi chẳng xấu mặt nào, với Vong Ngã Hành Không hắn hoàn toàn có đủ tự tin từ trong tay một vị cường giả hư không chạy thoát, đây cũng là nguyên nhân thứ hai khiến hắn vì sao thấy lĩnh vực của lão giả vẫn còn hào hứng như vậy.
"Cuồng vọng vô tri...Chết!".
Thiết Ma Lãnh sắc mặt âm trầm nhìn lấy Trần Phàm, phảng phất như đang nhìn một người chết, lão ngàn lần vạn lần cũng không ngờ tới, hôm nay đối phó với một tiểu tử thậm chí còn chưa tới kết đan cảnh lại bị bức cho thi triển ra vực, thương thế đã nặng lại càng nặng hơn, vốn dĩ đã có hy vọng khôi phục thế nhưng bây giờ một lần thôi động lĩnh vực này, coi như về sau muốn
khôi phục được tu vi như trước lại càng khó hơn lên trời, cái này bảo sao không khiến lão phẫn nộ cho được.
Đưa tay về phía trước một nắm, giống như bóp nát cả không gian, hiện tại Thiết Ma Lãnh không thể nghi ngờ là người nắm giữ pháp tắc lực lượng, sức mạnh của cường giả chi cảnh lúc này mới chân chính hiển lộ ra, hư không tùy ý để lão sử dụng.
"Không Gian Lĩnh Vực. Trấn Không!".
Lấy lão giả làm trung tâm, Không gian trong phạm vi lĩnh vực tựa như một tấm rèm sân khấu bị người ta dùng lực kéo xuống, sau đó lại từ từ vỡ ra từng mảng nhỏ như mặt kính thủy tinh, chỉ thấy quanh người Trần Phàm lúc này đang có một khối cầu vô hình bao phủ lấy toàn thân của hắn, không một khe hở, không chút màu sắc, khối cầu cứ thế dần dần thu nhỏ co chặt lại, ý đồ muốn nghiền nát hắn từ bên ngoài vào trong.
"Chiến Khải Thần Uy!".
Trần Phàm quát lên một tiếng, toàn bộ chân khí không ngừng rót vào trong Đế Vương Chiến Khải, bộc phát ra kim quang càng ngày càng chói sáng, tản mát ra một loại khí thế vô thượng không thể khinh nhờn, thế mà sinh sinh ngạnh kháng lại khối cầu không gian đang đè ép lên người hắn, khiến cho nó không thể tiến nổi một phân.
Trước đây chỉ là dùng chân khí thôi động đã khiến cho chiến khải của hán có lực phòng ngự không gì sánh kịp rồi, hiện nay chân khi hóa lỏng, chất lượng tăng thêm một mảng lớn, nước lên thì thuyền lên, Đế Vương Chiến Khải cũng đã đạt tới một cái tình độ khó mà tưởng tượng.
"Phá cho ta!".
Thêm một tiếng quát thứ hai, Trần Phàm đôi bàn tay nắm chặt, cánh tay cơ bắp cuồn cuộn nổi lên, bành một tiếng, hắn vung tay dùng hết lực lượng đập mạnh vào vách cầu vô hình lúc này chỉ còn cách bản thân ba tấc, mang theo xu thế đập tan hết thảy.
Răng rắc...
Có tiếng nứt vỡ của đồ sứ vang lên, một màn kinh người không thể tưởng tượng nổi xuất hiện, khối cầu không gian thế mà bị một quyền của Trần Phàm đánh cho hiện đầy khe nứt, tiếp thêm một đập nữa, khối cầu không chịu nổi trọng kích ầm ầm sụp đổ.
"Cái gì?".
Thiết Ma Lãnh bị một màn phía trước làm cho khiếp sợ há hốc mồm, sắc mặt đại biến, mắt hổ lồi căng như muốn nổ tung vỡ ra ngoài.
Lão thừa nhận là hiện tại bản thân đang bị thương, cho dù miễn cưỡng thi triển ra được lĩnh vực, nhưng lĩnh vực này cũng là cực kỳ bất ổn, không thể nào như hồi toàn thịnh được, nhưng pháp tắc chung quy vẫn là pháp tắc, đây là loại lực lượng đã viễn siêu giá trị phàm nhân rồi, tiểu tử kia tu vi thực lực cùng lắm cũng chỉ là một cao thủ mà thôi, làm sao có thể dùng lực lượng chân khí phá vỡ một kích "trấn không" vừa rồi của lão.
Giờ phút này Thiết Ma Lãnh có một loại xúc cảm thiên phương dạ đàm tới cùng cực!
Nhưng mà không để cho lão ngây ngốc bao lâu, Trần Phàm đã lại tiếp tục đánh tới, chân khi vận chuyển, năm đạo quyền khí xoay tròn quanh nắm đấm, lan tràn đến một nửa cánh tay, hình thành một đầu mũi khoan vô cùng bá đạo, từng mảng không gian bị lực lượng quá mạnh ảnh hưởng đến, lĩnh vực rung động kịch liệt, tùy thời đều có thể bị làm cho sụp đổ tan vỡ.
"Bá Khí Hoành Hành!".
Quyền ấn của Trần Phàm được mũi khoan bao bọc lại, hỗn hợp chung một chỗ với chân khí, tựa như một cơn cuồng phong bạo nộ, thế không thể đỡ, xoắn nát, nghiền ép, phá hủy hết thảy mọi vật cản trước mặt, đây có thể nói là một kích mạnh nhất từ trước đến nay của hắn, ngưng tụ tất cả chiến ý rừng rực vào trong một quyền này.
Rắc rắc...
Phía trước đột ngột có một màn bích chướng cản trở, hư không liên tục co rút lại, nhưng rất nhanh, giống như là mặt kính bị một mũi thương nhọn đâm vào, nứt ra những đường lan lỏa hình mạng nhện, bích chướng vô hình trong nháy mắt đã bị lực lượng đập vỡ.
Lấy lực phá pháp!
Đây là cực kỳ huyền ảo võ đạo chi ý, có thể làm được điểm này, cơ hồ đều là đạt đến võ đạo tông sư, ở võ đạo tạo nghệ cực sâu, mà hiện tại, Trần Phàm sinh sinh lấy ngưng dịch cảnh giới làm được điểm này.
Phụt!
Thiết Ma Lãnh lần nữa phun ra một ngụm máu tươi, lĩnh vực cũng theo đó mà ầm ầm sụp đổ, nhìn quyền ấn khủng bố hình mũi khoan đang xoắn tới, lão thế mà trong lòng nổi lên một tia thoái ý, bình sinh đúng là chưa bao giờ gặp qua loại quái vật nào biến thái như thế này, thế mà dùng sức mạnh thân thể phá vỡ được hư không lĩnh vực.
Trước tuyệt chưa từng nghe qua, sau tuyệt không hề nghe thấy, tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả, cho dù là kẻ địch của nhau nhưng giờ phút này trong nội tâm Thiết Ma Lãnh lại không thể không đối với Trần Phàm sinh ra một tia thán phục.