Vũ Trụ Huyền Kỳ

Hương diễm (3)


trước sau

Nhìn ngắm một hồi cho đã con ngươi sướng con mắt, Trần Phàm lúc này mới chú ý xuống phía dưới hạ thể của nàng, đây mới là điểm quan trọng nhất, hắn cũng không nói gì cả, chỉ là dùng hành động thay cho lời nói của mình, cánh tay hắn bắt đầu nhẹ nhàng vuốt ve khắp chiếc đùi thon trắng muốt, mơn trớn tận hưởng, cảm nhận lấy thứ da thịt nàng mịn màng như tơ lụa, sau đó cầm lấy chiếc chăn mỏng mà khi nãy Trần Thu Nguyệt đã vội vàng phủ lên để che đi phần dưới cho đỡ thẹn, từ từ kéo ra...

"Ưm...đừng!".

Trần Thu Nguyệt hơi giãy giụa một lát, hiển nhiên nơi ấy vẫn là không thể dễ dàng cho người khác đụng chạm, dù sao đây cũng là nơi nhạy cảm nhất của nàng, huồng hồ lại là lần đầu tiên chung đụng nhiều như vậy, nàng chính là đại diện cho hình mẫu chuẩn mực của người con gái thời xưa, nam nữ thụ thụ bất thân, vừa rồi để cho Trần Phàm nhìn ngắm phía trên có lẽ đã là cố gắng lắm rồi.

Bất quá nàng lại không biết nữ nhân trong trạng thái thế này, chữ "đừng" từ trong miệng thốt ra nó dụ người thế nào sao?

Trần Phàm lắc đầu cười khổ, cái cô nương này, đúng là dễ thương chết đi được, từ nãy đến giờ mấy lần trong lúc vô tình khiêu gợi hắn, mới ừa rồi còn nói yêu hắn, rồi đã để hắn cởi hết đồ của mình ra, lại cho hắn nhìn đã mắt, còn mỗi chỗ cuối cùng này thôi cớ sao không buông thả nốt ra chứ, nữ nhân thật đúng là khó hiểu.

Được, đã thế ta sẽ cho nàng biết sự lợi hại của ta!

Ý nghĩ chợt thoáng qua trong đầu, Trần Phàm hơi rướn người lên một cái, muốn công phá hậu phương, trước tiên phải trấn áp tiền tuyến trước, hắn đưa bàn tay khẽ chộp lấy chú thỏ con của nàng.

Giống như đang nắm một chiếc bánh bao mềm mại căng đầy, lại có độ đàn hồi rất tốt, bóp hoài không chán, hắn cũng rất là nhẹ nhàng, vừa xoa vừa bóp, bóp tới đâu Trần Thu Nguyệt lại là rên lên gợi dục tới đó.

Trần Phàm bắt đầu tăng dần cường độ, sau đó đưa cả hai tay vào mà xoa nắn, chơi đùa, nhào nặn, ngọc phong của nàng thật tuyệt, tay chưa đủ kế tiếp đương nhiên là miệng, hắn hôn lên cái cổ trắng ngần của nàng trước, rồi sau đó mới lại từ từ hướng xuống dưới, thì thấy ngay hạt anh đào nhỏ nhắn hồng tươi kia, không chút chần chừ, hắn khẽ ngậm lấy mà thưởng thức như kẹo ngọt.

"Ưm...sư huynh!".

Trần Thu Nguyệt hai tay lúc này không biết bấu víu vào đâu, chỉ có thể ôm chặt lấy đầu của Trần Phàm, thanh âm của nàng đúng là kích thích mạnh mẽ hắn, để cho hành động của hắn lại càng trở nên ngấu nghiến tham lam hơn.

Mà theo cú ngậm vừa rồi của Trần Phàm, điểm mà hắn tấn công cũng là một vị trí hết sức nhạy cảm, khiến cho đôi chân phía dưới của nàng đang khép chặt không tự chủ được mà khẽ mở ra một chút.

"Có sơ hở, cơ hội tốt!".

Cửa vào khe sâu huyền bí đã được cạy mở, còn chờ đợi cái gì mà lại không tiến vào đây, Trần Phàm lập tức đưa một tay xuống dưới, hóa thủ thành chỉ, sử dụng một chiêu quen thuộc gọi là...(chiêu gì chắc các đạo hữu cũng biết rồi)

"A!".

Bị tấn công bất ngờ, Trần Thu Nguyệt cả người giống như vừa bị điện giật, luồng điện chạy khắp toàn thân khiến cho nàng khẽ run rẩy lên, bộ phận nhạy cả nhất bị kích thích khiến cho nàng trong lúc nhất thời trở nên hoang mang vạn phần, bàn tay nhỏ nhắn theo phản xạ vội vàng chụp lấy cánh tay Trần Phàm.

"Phàm ca ca...huynh làm gì vậy?".

"À, cái này là để lát nữa muội bớt đau hơn đó mà".

Trần Phàm hồn nhiên nói.

"Huynh...nhưng mà chỗ đó của muội..."

"Chỗ đó là chỗ nào?".

"Huynh..."

"Ta hiểu rồi, nàng vẫn chưa sẵn sàng phải không, xem ra là ta quá gấp gáp".

Trần Phàm thở dài một cái, đoạn đứng dậy mặc quần áo vào, phô ra một sắc mặt chán nản rồi làm bộ như muốn rời khỏi nơi này.

"Sư huynh! Không phải...ý muội không phải như vậy".

Trần Thu Nguyệt cuống quýt nhổm dậy với theo nói, nàng rất sợ Trần Phàm sẽ vì chuyện này mà hiểu lầm mình, đâu phải là nàng không muốn cho hắn đâu, chỉ là...

"Chỉ là...huynh...huynh có thể tắt đèn đi được không?".

"Hoặc là...đừng nhìn chằm chằm vào chỗ đó của muội như vậy".

Câu thứ hai Trần Thu Nguyệt thanh âm lí nhí như muỗi kêu, cả khuôn mặt cũng cúi gằm xuống đỏ bừng.

Trần Phàm mỉm cười trở lại chỗ cũ, nhẹ nhàng kéo lấy người nàng ôm vào lòng, miệng không ngừng thủ thỉ:

"Ngốc quá, của nàng đẹp thì ta mới ngắm, với lại nàng là nữ nhân của ta, cho nam nhân mình ngắm nghía chuyện này nàng phải cảm thấy hãnh diện mới phải chứ".

"Muội biết, chỉ là dù sao đây cũng là lần đầu tiên".

"Ta hiểu, vậy ta không nhìn chằm chằm nữa nha, chỉ nhìn lướt qua thôi".

"Ừm".

Trần Thu Nguyệt lí nhí gật đầu, nhìn nàng lúc này như một chú mèo con vô cùng đáng yêu.

Trần Phàm lại là dịu dàng đưa nàng nằm xuống, nhẹ nhàng nằm áp lên người nàng, cái miệng tham lam hôn liếm từng ngóc ngách trên cơ thể Trần Thu Nguyệt, từ cổ xuống ngực, chưa đùa với hai chú thỏ con, rồi lại từ ngực lên cổ, lên mặt, nồng nàn với
đôi môi đỏ mọng xinh xắn, sau đó lại kéo xuống bụng rồi vòng qua eo, hắn vận dụng một cách nhuần nhuyễn cả tay lẫn miệng, cảm thụ lấy làn da mịn màng mát rượi như tơ lụa cực phẩm, trắng trong lại vô cùng thuần khiết ấy.

"Ư...Ưm..."

Trần Thu Nguyệt rên lên khe khẽ, hai tay bấu chặt lấy tấm lưng Trần Phàm, thi thoảng nàng chỉ biết vụng về đáp lại, cũng khó trách vì đây là lần đầu, nàng đã có kinh nghiệm gì đâu, từng thanh âm kiều mị liên tục phát ra khiến cả căn phòng tràn ngập trong hương diễm.

Ngón tay điêu luyện của hắn vẫn không ngừng ở "bên dưới" ngọ nguậy, Trần Thu Nguyệt ban đầu còn có chút phản kháng kiểu lấy lệ, dần dần về sau đã buông lỏng hoàn toàn, bởi vì cảm nhận một sự khoan khoái không tên từ chỗ đó truyền đến, không ngừng lan tỏa khắp người khiến nàng tê dại, quằn quại, dạt dào, ngây ngất...

"Oh!".

Trần Phàm cũng là hưng phấn phi thường, đột nhiên cảm giác ngón tay phía dưới gặp phải thứ gì đó ươn ướt, hắn chợt ồ lên một tiếng, biết lúc này công đoạn "bôi trơn" đã xong, đã là đến lúc "vận hành động cơ" rồi, hắn nói trong sự gấp gáp:

"Nguyệt nhi, ta vào nha"

"Vào...vào đâu?".

Trần Thu Nguyệt ngây ngô hỏi, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng thở dốc, con mắt vẫn đang lim dim vì khoái lạc.

"Trời! Không lẽ nàng bắt ta phải nói thẳng ra hay sao".

Trần Phàm hiện tại đúng là có chút bó tay rồi, cái cô nàng này chẳng lẽ ngây thơ đến mức ấy hay sao?

Thế nhưng còn chưa đợi cho Trần Phàm kịp phản ứng tiếp điều gì, hành động tiếp theo của Trần Thu Nguyệt đã khiến cho hắn không khỏi ngạc nhiên, nàng bỗng dưng ôm chầm lấy hắn, ghé sát lại gần rồi nói như thủ thỉ vào tai:

"Huynh...huynh nhẹ một chút nhé, muội nghe nói lần đầu tiên sẽ rất đau".

Trần Phàm nghe vậy có chút dở khóc dở cười, trong lòng thầm nghĩ nàng là rốt cục nghe ai nói đây, nhưng lúc này có lẽ không phải thời điểm để hỏi, hắn liền nhẹ nhàng nói với nàng:

"Yên tâm, ta làm sao lại để cho Nguyệt nhi của ta đau được".

Trần Thu Nguyệt lặng im không nói, chỉ nhắm mắt gật đầu, trong lòng cũng là ẩn ẩn có chút chờ mong, có chút trân trọng, sau đêm nay nàng sẽ trở thành nữ nhân của người ấy rồi.

Hạnh phúc ập đến quá mức đột ngột, khiến cho nàng có cảm giác đây chỉ như một giấc mơ, thậm chí có chút không kịp chuẩn bị gì cả, nhưng nàng là cực kỳ tin tưởng lời nói của Trần Phàm, tuyệt đối tin tưởng, huynh ấy chỉ là có nỗi khổ riêng mà thôi, bởi vì nếu như ngay cả hắn mà nàng còn không tin vậy đến chính mình Trần Thu Nguyệt cũng không còn tin tưởng được nữa rồi.

Mà lúc này Trần Phàm đã là dịch người xuống phía dưới, ánh mắt khẽ đảo qua khu hang động huyền bí của nàng, xung quanh cỏ mọc xanh mơn mởn, ở giữa có một nụ hoa nhỏ hồng hào, chính đang chờ đợi lấy hắn một đường đến hái.

Rốt cục thì chiêu "thương long nhập động" đã có thể thi triển rồi!

Trần Phàm cũng đã chờ đợi giây phút này từ lâu, thần long tức thì vươn ra tiến thẳng tới cửa động, hắn cố gắng làm thật chậm rãi và từ tốn hết mức có thể để tránh cho nàng đau đớn, ca này đúng là hơi khó nhưng hắn tự tin mình có thể làm được, thế là sau một âm thanh trầm đục vang lên, giống như có thứ gì đó mỏng manh bị đâm rách, Trần Thu Nguyệt cũng là chợt a lên một tiếng động lòng người, hai tay bấu chặt vào lưng hắn, khuôn mặt ửng hồng dù hơi nhăn nhó nhưng lại ngập tràn mãn nguyện, cuối cùng nàng cũng đã không còn là con gái nữa rồi.

Đêm trăng tĩnh lặng, mây mưa dập dờn, lúc lên lúc xuống, lúc gần lúc xa nối tiếp nhau liên tục, khúc xuân này qua đi thì khúc xuân sau lại tới, trong đêm khuya thanh vắng thi thoảng lại có những âm thanh rì rên rỉ hòa quyện vào nhau, giống như đắm chìm trong hạnh phúc cùng triền miên vô tận.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện